Điền Duyên

Chương 284 : Lâm Xuân trở về

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Đỗ Quyên không đáp lại, chỉ mỉm cười nhìn hắn.



Nhìn hắn dưới ánh trăng, vứt bỏ hết thảy hồng trần hỗn loạn, hắn có khả năng nhớ tới kiếp trước không.



Giờ khắc này, đôi mắt nàng cực kỳ giống sao trên trời, hào quang sáng lạn.



Hoàng Nguyên nhìn chằm chằm đôi tròng mắt long lanh kia, nhẹ giọng nói: "Ngươi đã sớm đoán ta là phu quân kiếp trước của ngươi, đúng không? Lý Đôn, hắn gọi Lý Đôn, đúng không?..."



Đỗ Quyên như cũ không nói. Nàng hy vọng tự hắn nhớ ra.



Hoàng Nguyên lại không nói, cứ như vậy nắm tay nàng, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng.



Thật lâu sau, hai người đồng thời đưa mắt nhìn xuống mặt nước. Chỗ đó, trăng tròn bị dòng nước lưu động đã không còn hình dạng...



Chẳng biết lúc nào Như Gió đã chạy đi, lẻn đến phía sau lùm cây đại thụ bên bờ sông. Đỗ Quyên mơ hồ nghe chút động tĩnh, ngẩng đầu nhìn về hướng đó, lại thấy Như Gió lại chạy ra, dọc theo bờ sông chạy lên núi.



Hoàng Nguyên khẽ giọng hỏi: "Mặc kệ cho nó đi?"



Đỗ Quyên gật đầu nói: "Lão hổ đều là ngày ngủ đêm đi ra ngoài. Nhốt nó không tốt."



Như Gió cũng đi, bờ sông càng yên tĩnh, tiếng côn trùng đêm thu nỉ non nhiều hơn, thành âm thanh chính giữa vùng non nước hoang vui. Trên cao, trăng vẫn lặng lẽ chiếu sáng. Ánh trăng bao phủ hai người, phảng phất như hình ảnh xuyên thời không, từ kiếp trước vào kiếp này!



Trăng ngã về tây thì bọn họ mới đứng dậy rời đi.



Sáng sớm hôm sau, Hoàng Nguyên sớm đi nhà cũ thỉnh an.



Hoàng lão cha và Hoàng đại nương mới vừa thức dậy đã thấy cháu trai quỳ trước giường, cung kính dập đầu lạy ba cái, sau đó nói: "Gia gia, nãi nãi, tôn nhi có một thỉnh cầu, mong gia gia nãi nãi  thành toàn."



Hoàng lão cha bước lên phía trước nâng dậy cháu trai, hỏi: "Chuyện gì? Ngươi nói."



Hoàng đại nương cũng bận rộn nói: "Ngươi nói, muốn cái gì, nãi nãi  giúp ngươi làm."



Hoàng Nguyên ngồi ở giữa ông bà, trịnh trọng nói: "Gia gia, nãi nãi, ta muốn cưới Đỗ Quyên..."



Điểm tâm xong, Đỗ Quyên bị gọi đi nhà cũ.




Lâm Đại Đầu bỗng nhiên đứng lên, lớn tiếng hỏi: "Ngươi nói thật?"



Đỗ Quyên dùng sức gật đầu nói: "Đương nhiên là thật!"



Không phải là hắn lo lắng việc này sao, nàng liền cho hắn một câu trả lời thuyết phục.



Nàng vốn không muốn cường ngạnh làm việc, mặc kệ dùng cách gì, lần này nhất định phải để Lâm gia cam tâm tình nguyện buông tay. Nàng không muốn thương tổn Lâm Xuân. Nếu không, nàng cũng không an tâm.



Lâm Đại Đầu đi, Hoàng gia đều lo lắng.



Hoàng lão cha tức giận nói với Đỗ Quyên: "Ngươi còn nghe bọn họ. Cứ như vậy, ngươi đừng nghĩ gả đi!" Rồi bổ thêm một câu, "Muốn gả cũng chỉ có thể gả cho Lâm Xuân, bằng không Lâm Đại Đầu chết cũng không buông tay."



Hoàng Nguyên khuyên mọi người đừng nóng vội, nói việc này chi bằng chậm rãi mà làm; một mặt lại nói, trước mắt sắp tới lúc thu hoạch vụ thu, nên xây sương phòng đi, đợi xây  phòng xong xuôi lại nói chuyện này.



Hoàng Lão Thực vội nói: "Đúng, xây nhà trước."



Mọi người liền bỏ qua chuyện lúc trước, thương nghị thỉnh bao nhiêu người, còn kém bao nhiêu vật liệu.



Ngày 20 tháng 8, Hoàng gia phá thổ động công xây sương phòng.



Đang lúc bận rộn khí thế ngất trời, Lâm Xuân trở lại.



Nhìn thiếu niên phong trần mệt mỏi, Đỗ Quyên kinh hỏi "Sao ngươi trở về?"



Hai mắt Lâm Xuân che kín gân máu, nhìn chăm chú thật sâu vào nàng, không nói câu nào.



Tâm Đỗ Quyên run lên, hỏi: "Đại Đầu bá bá phái người gọi ngươi?"



Lâm Xuân thấy sân Hoàng gia người đến người đi, nên nói với nàng: "Ngươi đến phòng của ta, ta cùng ngươi nói vài câu."



Đỗ Quyên gật đầu, dặn dò Hoàng Tước Nhi một câu, rồi đi tới cách vách.



Hoàng Tước Nhi nhìn bóng lưng của bọn họ, vẻ mặt ưu sầu.