Điền Duyên
Chương 289 : Trong mùa xuân
Ngày đăng: 12:57 30/04/20
Tình hình này, Hoàng gia tuy rằng bất mãn nhưng không phát tác được.
Tính tình Lâm Đại Đầu rất để ý thua thiệt, cố ý trước mặt người nói lời này, bất quá chỉ là khuyến cáo Hoàng Nguyên, miễn cho thiếu niên xúc động làm ra chuyện không thể vãn hồi, chứ không thật muốn Đỗ Quyên đổi chỗ ở.
Đợi trưởng bối mắng hắn, hắn mới nói: "Đỗ Quyên, ngươi đừng nóng giận. Đại Đầu bá bá trong lòng gấp, không dùng đầu óc, nói thẳng chút. Ách, ngươi cứ ở lại Hoàng gia đi!"
Đỗ Quyên thở phì phò nói: "Ta đương nhiên ở Hoàng gia! Chân chính không sợ gì hết."
Đi mới lạ đó!
Lâm Đại Mãnh thấy mặt Hoàng Nguyên vẫn đỏ hồng chưa tiêu, vội nói sang chuyện khác, nói cho hắn biết đợt giấy đầu tiên đã tạo ra, thỉnh hắn ngày mai đi qua xem, thương nghị phân công cho các nhà.
Hoàng Nguyên thế này mới bỏ qua, cùng hắn thương nghị an bài bước tiếp theo.
Rốt cuộc có giấy dùng, mọi người đều vui mừng.
Về sau không khí tốt lên, Lâm gia ở lại ăn cơm tối mới đi.
Người đều đi, Phùng Thị và Hoàng Tước Nhi, Hoàng Ly thu thập rủa dọn. Hoàng lão cha tức giận bất bình giữ Đỗ Quyên và Hoàng Nguyên lại, hỏi bọn họ tính thế nào. Hắn gấp gáp muốn xả cơn giận này.
Hắn thật vừa hận vừa giận.
Một đứa là dưỡng nữ nhặt được, hắn làm gia gia muốn đem nàng gả cho cháu trai nhà mẹ đẻ bà già, không thể thành. Sau này, hắn muốn đem nàng gả cháu ngoại của mình, cũng không thành. Hiện tại, cháu nội hắn muốn cưới nàng, vẫn không thể thành!
Sao hắn có thể nuốt xuống khẩu khí này?
Hoàng Nguyên nhẹ nhàng cười, khuyên gia gia chớ nổi giận, nói hắn sẽ nghĩ cách.
Nhậm Tam Hòa không thèm để ý Hoàng lão cha, chỉ hỏi Đỗ Quyên: "Ngươi quyết định?"
Đỗ Quyên gật gật đầu, giống như vô tình nói: "Quyết định. Dượng đừng để ý. Xe đến trước núi ắt có đường, ta luôn có biện pháp."
Chẳng biết tại sao, nàng có một dự cảm mãnh liệt: cảm thấy Hoàng Nguyên nhất định có thể khôi phục ký ức kiếp trước của Lý Đôn. Gần đây cảm giác này đặc biệt rõ rệt. Cho nên, nàng mới dám cùng Lâm gia định ra ước định kia.
Ánh mắt Nhậm Tam Hòa chuyển hướng về Hoàng Nguyên, thật lâu không nói.
Buổi tối, người một nhà sau khi thu thập xong, bốn anh chị em đều tụ tập trong phòng Hoàng Nguyên. Hoàng Nguyên chỉ điểm Hoàng Ly thư chữ, Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên chen nhau trên ghế mỹ nhân. Một người thêu thùa may vá, một người đọc sách. Trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng Hoàng Nguyên nói nhỏ, cùng ánh đèn ngẫu nhiên có thanh âm, tràn đầy ấm áp.
Những ngày gần đây, bọn họ mỗi đêm đều cùng nhau qua như vậy. Một là dùng chung cây đèn, cũng tiết kiệm chút; hai là phương tiện học tập, mệt mỏi còn có thể nói giỡn với nhau, thêm tình cảm ruột thịt.
Nhưng rất rõ ràng, đêm nay chị em hắn có chút không yên lòng.
Từ lúc bùng ra bí mật Đỗ Quyên không phải Hoàng gia thân nữ, trong lòng Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly thầm có ý nghĩ khác. Đỗ Quyên như tỷ muội ruột, mà không dễ dàng tìm Hoàng Nguyên về, càng khiến các nàng hết sức trân trọng. Cho nên, nghe trưởng bối nói muốn đem Đỗ Quyên gả cho Hoàng Nguyên, các nàng thật sự rất vui vẻ.
Nhưng quan hệ của Hoàng gia và Lâm gia không tầm thường, cảm tình của các nàng đối với Lâm Xuân càng bất đồng, thêm những lời đồn đãi gần đây, đêm nay Lâm gia trưởng bối lại tìm tới cửa, niềm vui vẻ không còn thuần túy như xưa nữa.
Hoàng Ly nhìn nhìn ca ca có chút thất thần, rồi nhìn về phía nhị tỷ tỷ, bỗng nhiên khép quyển sách lại, tay nhỏ che lên miệng, ngáp một cái nói: "Ta mệt, muốn đi ngủ trước. Đại tỷ tỷ, ngươi còn thêu thùa may vá? Ngươi đi nấu nước với ta được không? Ta một mình sợ hãi."
Hoàng Tước Nhi mờ mịt ngẩng đầu, đột nhiên tỉnh ngộ, vội nói: "Ta cũng mệt. Đỗ Quyên, ta đi trước nấu nước, ngươi bận rộn xong thì về."
Vừa nói vừa thu thập kim chỉ khay đan, nhấc chân xuống tháp.
Đỗ Quyên đáp ứng một tiếng, nhìn theo hai tỷ muội đi ra ngoài, thế này mới nhìn về phía Hoàng Nguyên.
Hoàng Nguyên cũng nhìn về phía nàng.
Không để ý tới hắn xấu hổ, lại hỏi: "Ngày mai lên núi, ngươi có đi hay không?"
Hoàng Nguyên vội vàng nói: "Đi! Tại sao không đi? Lần trước đi mặc dù mệt, nhưng cảm thụ hết sức bất đồng. Khó trách Lâm Xuân ——" nói đến đây, hắn cuống quít chuyển câu chuyện —— "Ta phải học tiền nhân trồng trọt, việc nông gia dĩ nhiên muốn thử. Trừ bỏ thể hội dân sinh khó khăn, nông dân làm kinh tế, hái quả trong núi cũng có hứng thú khác. Ta dĩ nhiên muốn đi."
Đỗ Quyên rất hài lòng câu trả lời của hắn, một lòng tính toán làm thế nào cho hắn khôi phục ký ức.
Nhưng khi nàng thực hiện lại bị người nhà cực lực phản đối.
Buổi trưa, Hoàng Nguyên vừa mới ngồi xuống trước bếp lò, còn chưa sờ vào cặp gắp than, Hoàng Tước Nhi đã đuổi tới đẩy hắn, "Ngươi ở đây làm cái gì? Đi mau! Xem một đầu tro rồi."
Đỗ Quyên vội nói để hắn thử xem đi, coi như rèn luyện.
Hoàng Tước Nhi đầy mặt bất khả tư nghị nhìn muội muội, hỏi: "Rèn luyện? Nấu cơm! Không đi học, không dạy học? Tương lai hắn nấu cơm, vợ hắn làm cái gì?"
Nói đến đây, nhớ tới cái gì, nghi ngờ nhìn Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên đành phải giải thích nói Hoàng Nguyên chỉ là muốn thử xem chơi thôi.
Hoàng Nguyên cũng nhanh chóng gật đầu, nói hắn thấy bọn tỷ muội vất vả, nên muốn thử, không phải thật muốn học nấu cơm.
Hoàng Tước Nhi trợn trắng mắt oán trách nhìn hắn, nói: "Việc này thì có cái gì! Nhà ai không phải như vậy. Ngươi đi đọc sách của ngươi đi, đừng ở đây làm loạn thêm. Có công phu dạy ngươi, chúng ta sớm nấu xong cơm."
Đỗ Quyên chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng Nguyên đi ra ngoài.
Chạng vạng, Hoàng Nguyên tan học xong, dùng chổi quét sân.
Mới quét một chút, Hoàng Lão Thực khiêng cuốc từ bên ngoài vào, thấy thế vội nhét cuốc vào tay hắn, nói cầm ra hành lang để, tự mình cầm lấy chổi quét.
Liên tục bị ngăn trở, Đỗ Quyên chưa từ bỏ ý định, như trước tranh thủ thời gian sai sử Hoàng Nguyên làm này làm kia.
Tình hình này bị Phùng Thị phát giác, sầm mặt hỏi nàng muốn làm cái gì, còn nói đệ đệ ngươi dạy học cũng kiếm tiền, chưa để người nuôi.
Đỗ Quyên hết cách, đành phải nói muốn giúp đệ đệ nhớ lại một vài chuyện.
Lúc nói lời này, nàng không dám nhìn Phùng thị, rất sợ nàng truy rõ nguyên do.
Nhưng Phùng Thị cũng không truy hỏi thêm, lại nói: "Làm mấy việc này là nhớ được? Ta thấy không bằng ngươi đi miếu nương nương thắp thêm hai nén hương, nấu vài món ăn cúng bái còn tốt hơn. Đỗ Quyên, ngươi quá không thành tâm! Có việc cầu Ngư nương nương, nên đi dập đầu thắp hương sớm tối. Đã lâu Ngư nương nương không tìm ngươi hả?"
Đỗ Quyên ngạc nhiên trừng lớn mắt ——
Thật nương cho rằng, Ngư nương nương thường xuyên bái phỏng nàng sao!
Nàng không bao giờ nghĩ tới chuyện này, nên suy sụp muốn buông tha ý tưởng kêu Hoàng Nguyên làm việc.
Nhưng là, không thể kêu hắn làm việc, lên núi thì vẫn có thể.
Bởi vì hắn thích lên núi, thường mượn cớ theo người ta đi lên núi, đi xem chung quanh.
Vì lên núi, Hoàng Nguyên thu xếp việc dạy học: cho các học sinh học 1 ngày, củng cố luyện tập 1 ngày. Dù sao nhà bọn họ cũng bận rộn, thường xin nghỉ, hắn an bài như vậy rất hợp ý bọn họ.
Sáng sớm hôm sau, 3 chị em Đỗ Quyên đồng loạt ra cửa, mang Hoàng Nguyên vào núi.
Hoàng Tiểu Bảo cũng đi. Hắn vốn làm nghề mộc ở nhà đại bá, bởi nghe Hoàng Nguyên bọn họ náo nhiệt bàn tính, tâm ngứa cũng muốn nghỉ một ngày, cùng bọn họ lên núi săn thú hái thổ sản. Đám người Hoàng lão cha sợ Hoàng Nguyên gặp chuyện không may, nên đồng ý cho hắn đi cùng, dễ chiếu ứng chút.