Điền Duyên

Chương 3 : Sinh con nơi hoang dã

Ngày đăng: 12:53 30/04/20


Nước Đại Tĩnh, thành

Kinh Châu huyện Trúc Khê, sâu qua 3 ngọn núi có thôn Thanh Tuyền, nước

non tung hoành, lấy tên của dòng suối.



Tháng 4, núi quanh thôn

Thanh Tuyền phủ đầy hoa rừng rực rỡ. Sở dĩ chúng nó tươi tốt như thế bởi vì nơi này cây rừng bị các thôn dân chặt hết, bụi cây hoa cỏ dưới tàng

cây mới có thể hứng toàn bộ ánh mặt trời chiếu rọi.



Từ phía Tây đi qua hai đỉnh núi là rừng cây dày đặc. Rừng rậm mờ mịt nhưng vẫn lộ ra đường sâu thẳm vào núi cao.



Trong rừng, một thôn phụ bụng to đang bận rộn, dùng loan đao đem những nhánh

cây tùng khô héo vàng óng ánh chặt thành từng đoạn một, thuận tay chất

đống ở một chỗ. Phía dưới đã lót sẵn dây thừng, đợi lát nữa buộc chặt.



Phụ nhân này họ Phùng, khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mi mắt

coi như đoan chính, nhất là hai hàng lông mày kia, đen nhánh gọn gàng.

Có lẽ do làm lụng vất vả, sắc mặt có chút đen. Nàng nhăn mặt, mím chặt

môi, như đang hờn dỗi ai.



Từ thân hình nàng, hẳn đã mang thai bảy tám tháng.



Nữ nhân ở nông thôn, dù đang mang thai cũng không cách nào nuông chiều,

nâng bụng to giặt đồ nấu cơm như thường, lên núi đốn củi cũng không là

chuyện lạ.



Trước kia lên núi đều là mấy phụ nhân hẹn nhau đi

chung. Hôm nay chỉ có một mình Phùng Thị. Đang là thời kì gieo hạt mùa

xuân, trải qua mùa đông củi trong nhà đều dùng hết rồi. Chồng đang vội

gieo trồng vụ xuân, con gái lại nhỏ, tất cả đều không trông cậy được.

Nàng gần đến ngày sinh, trong lòng gấp, muốn tranh thủ chưa đến lúc sinh tích cóp củi đủ cho nhà dùng.



Gần núi dựa vào núi, người trong núi không thiếu củi đốt, chỉ cần cần mẫn.



Người thôn Thanh Tuyền đều dùng nhánh tùng, thứ này dễ cháy. Mọi người dùng

loan đao chặt nhánh tùng thành từng đoạn, chất đống ở trên núi để vài

ngày, đợi khô héo, lại trở vào núi mang trở về. Bằng không nhánh cây còn tươi rất nặng, mang xuống núi quá mệt.



Lần trước nàng chặt 2

cây, đã để năm sáu ngày. Nếu không đến kéo về, bị người khác lấy đi mất

công mất việc, cho nên nàng cố kéo thân mình nặng nề, một mình lên núi

mang về.



Phùng Thị thu thập những nhánh tùng xong, cột lại xong mới dùng tay áo lau mồ hôi, ngồi thở nghỉ tạm.




Nàng nghi ngờ đánh giá chung quanh, liền phát hiện cuống rốn bị sói cắn còn lưu lại vết máu.



Ngưng một lát, nàng đột nhiên kêu thảm một tiếng, bỗng nhiên đứng dậy.



Mắt choáng đầy sao, đỡ thân cây định một hồi lâu, ánh mắt mới sáng lại.

Nàng kéo quần, lại cẩn thận khom lưng xem xét chung quanh, men theo mấy

vết bẩn, hướng phía bắc của rừng cây đi tìm.



Một đường nghiêng ngả lảo đảo chạy, một bên kêu “Con trai“.



Đáng thương! Nàng vừa sinh con trai, còn chưa kịp giúp hắn đặt tên, đã không thấy tăm hơi.



Qua lại trong rừng không biết bao nhiêu chuyến, rốt cuộc tại một bãi cỏ

phát hiện mảnh áo của nàng. Đây là mảnh áo nàng bao trên người con trai, phía ngoài tầng áo, còn có một khúc vải, xiêm y bên trên có dấu răng

nhọn rõ ràng cắn, dấu vết cơ hồ làm cho nàng té xỉu lần nữa.



Nhất thời, quát to biến thành kêu khóc, “Con a, ngươi ở đâu...”



Nàng thương tâm đến sợ hãi, rất sợ con trai đã bị sói ăn luôn.



Bởi vì không có phát hiện dấu vết bên trong tầng vải áo, nàng mang theo một tia hi vọng may mắn, kéo thân mình mỏi mệt đến không chịu nổi, tiếp tục ở trong rừng tìm kiếm.



Thương tâm, sợ hãi, tuyệt vọng, nàng hoàn toàn mất đi phương hướng, không biết đi hướng nào.



Phùng Thị bây giờ là lúc “ Lên trời không đường, xuống đất không cửa”, bỗng

nhiên nghe tiếng khóc nỉ non quen thuộc của em bé, nhất thời vui mừng

khôn xiết, chạy như điên về hướng tiếng khóc.



Thân thể hư nhược

vào giờ khắc này phát ra lực lượng vượt xa người thường, nàng hành động

như bay, nhanh chóng chạy xuống triền núi, đi tới một sơn cốc, ánh mắt

vội vàng xẹt qua từng bụi hoa cọng cỏ, cuối và dừng tại một hình ảnh

cạnh bụi hoa vàng.



Tiếng khóc là từ nơi đó phát ra, hơn nữa còn đang tiếp tục, thập phần thanh thúy, vang vọng sơn cốc, chứng minh hắn khỏe mạnh.



Phùng Thị trong lòng thầm kêu lên: “Đa tạ thần thiên Bồ Tát phù hộ con ta!”



Phảng phất cảm giác được mẫu thân tới, đứa bé khóc hết sức thê thảm.



Đúng vậy, Phùng Thị có cảm giác kỳ quái: đứa bé này khóc thật sự thương tâm, thực bi thống, thực bất lực, và với đuẳ trẻ mới sinh vô ý thức gào khan khác nhau, nghe xong làm cho người cảm thấy xót xa.