Điền Duyên

Chương 302 : Thêm mắm dặm muối

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Nhị Ny nói: "Sao không tốt? Ngươi ngủ ở đây đã là cho hắn mặt mũi."



Đỗ Quyên bật cười.



Đang nói, Bệnh Chốc Đầu xách một thùng lớn nước ấm vào cho 2 cô gái tắm rửa.



Hắn đặc biệt cường điệu nói thùng tắm lớn cũng là mới, hắn chưa dùng qua.



Nhị Ny phất tay đuổi hắn, nói: "Nấu thêm một nồi nước nữa đi, một thùng không đủ."



Bệnh Chốc Đầu vội nói: "Ta sẽ nấu, một nồi không đủ!"



Nói xong đi ra ngoài.



Đợi hắn đổ đầy thùng tắm, Bệnh Chốc Đầu lập tức bị Nhị Ny đuổi ra khỏi phòng, nói hắn tự tắm rửa rồi ngủ, không cần lại đây.



Bệnh Chốc Đầu bị đẩy đến lảo đảo đi ra, đến cửa, còn không quên dựa vào khung cửa quay đầu dặn Nhị Ny: "Buổi tối nếu sợ thì kêu ta!"



Nhị Ny vừa đẩy hắn ra khỏi phòng, vừa nói: "Biết! biết!"



Đỗ Quyên nhìn đôi thiếu niên nam nữ chất phác này, cảm động với tình yêu đơn giản của bọn họ, trong lòng tràn ngập ấm áp nên cười hỏi Nhị Ny đang đóng cửa quay vào: "Nếu ngươi nói sợ, chẳng lẽ hắn canh giữ ngoài cửa à?"



Nhị Ny xấu hổ đến uốn người, nói: "Nào có! Ta sợ cái gì chứ?"



Đỗ Quyên ha hả cười rộ lên, không ép hỏi nàng nữa.



Theo sau, Nhị Ny kiên trì muốn Đỗ Quyên tắm trước, vừa cùng nàng ríu rít nói chuyện, nói rất nhiều chuyện của nàng và Bệnh Chốc Đầu, Đỗ Quyên nghe được mùi ngon, ngẫu nhiên cảm giác vén mây phá nguyệt chợt lóe qua.



Một đêm này, Đỗ Quyên ngủ thật sự say.



Rạng sáng hôm sau, trước thời khắc rèn luyện buổi sáng, nàng chưa tỉnh hẳn, lật người, tỉnh tỉnh mê mê. Thẳng đến bên ngoài cho uông uông sủa, nàng thấy ngoài cửa sổ sáng, mới không nhanh không chậm rời giường.



Nhị Ny dậy sớm nấu cơm, cứng rắn giữ Đỗ Quyên ăn cơm.




Vốn nước chảy vang, thêm tiếng nện xiêm y, tiếng rửa ráy, thanh âm nói chuyện không cao, căn bản không nghe được, bởi vậy mọi người đều dừng tay, nghiêng người lắc cổ, nhìn hai bà cháu, một người đầu sông, một kẻ cuối sông, đối diện tranh cãi.



Hoàng đại nương thấy mọi người đều nhìn nàng, cảm thấy đuối lý.



Nhưng với tính tình của nàng sao chịu bỏ qua, kiên trì nói: "Dạo hay không dạo thì không nói, không phải là trong lòng ngươi không thoải mái mới lên núi hả? Tảm cô nương người ta còn chưa ủy khuất, ngươi còn ra vẻ trước người ta. Nếu không phải mẹ ngươi năm ấy liều mạng ôm ngươi về, bây giờ còn không biết ngươi đang ở đâu, còn không biết tốt xấu, không biết báo ân..."



Đỗ Quyên ngắt lời nàng: "Nãi nãi, nương ta đã cứu ta, nhưng ngươi năm ấy đem đẩy ta xuống sông, mạng này coi như đã trả cho Hoàng gia. Sau này, ở Cây Lê Câu nãi nãi bỏ ta. Nói tới, nãi nãi  còn thiếu ta một cái mạng đó!"



Đỗ Quyên nghiêm trang cùng bà già tính trướng, kể được hết sức rõ ràng.



Viễn Minh lớn tiếng trợ hứng: "Đúng, còn thiếu một cái mạng!"



Viễn Thanh cũng nhẹ nhàng kêu: "Thiếu một cái mạng!"



Hoàng đại nương nghe lý do thoái thác này, thiếu chút nữa lộn cổ xuống sông.



Đỗ Quyên biết nàng tiếp theo sẽ mắng, không chờ nàng mắng, cười nói: "Dĩ nhiên, ta sẽ không đòi nợ nãi nãi, nãi nãi yên tâm đi. Ta vẫn muốn cảm tạ nương đã cứu ta, cho nên ta ở lại Hoàng gia báo ân."



Hoàng đại nương cả giận nói: "Báo ân? Báo thù thì có! Ngươi nhìn xem ngươi xoay Nguyên Nhi trong tay, suốt ngày vì ngươi lo lắng; mẹ ngươi mang thai, ngươi cũng không..."



Đỗ Quyên nhắc nhở: "Nãi nãi, Hoàng Nguyên cũng bị người ta nhặt đi."



Hoàng đại nương giận quá, cất cao giọng nói: "Nguyên Nhi giúp Dương gia kiếm rất nhiều bạc, cuối cùng còn bồi thường bọn họ ba ngàn lượng phí nuôi nấng, ngươi có thể so sao?"



Đỗ Quyên cũng cao giọng nói: "Sao ta không thể so? Dương gia đưa Hoàng Nguyên đến trường đọc sách, hắn sau này mở cửa hàng kiếm tiền cho Dương gia. Hoàng gia không đưa ta đọc sách, ngược lại là ta dạy cháu trai cháu gái Hoàng gia đọc sách; Ta từ ba bốn tuổi đã bắt đầu cho gà, heo ăn, giặt đồ, nấu cơm, làm việc nhà; Trưởng thành lại lên núi săn thú dưỡng gia, sao ta không thể so? Hoàng gia trả cho Dương gia ba ngàn lượng bạc, cũng do ta kiếm đến. Bằng không, cửa hàng của Hoàng Nguyên ở phủ thành đã sớm mất!"



Hoàng đại nương không thể tin hỏi: "Ba ngàn lượng bạc là do ngươi kiếm?"



Đỗ Quyên như đinh chém sắt nói: "Ta kiếm về! Ta sao lá trà bán được! Một ngàn lượng bạc một cân, không tin ngươi đi hỏi tiểu dượng của ta."



Bờ sông ầm ầm nổ tung, so với lúc nãy nghe hai ba trăm lượng bạc càng khiếp sợ hơn.