Điền Duyên

Chương 308 : Ly tâm

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Hoàng Nguyên vẫn ngồi dưới đất cẩn thận xem xét, lúc này đứng dậy nghiêm nghị nói với Hồng Linh: "Ta đã nói là không phải Đỗ Quyên làm, sao ngươi cứ chấp mê bất ngộ? Còn không mau đi chiếu cố cô nương nhà ngươi!"



Một tiếng yếu ớt kêu gọi truyền đến: "Hồng Linh lại đây."



Là Tảm Lao Yên.



Hồng Linh liền lau nước mắt chạy tới.



Thì ra Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly nghe nói có người di chuyển phiên đá, mới làm cho Tảm Lao Yên té xuống nước, đều giật mình bất giác đứng lại ở cửa nghe, quên đi vào.



Đỗ Quyên quay đầu, thấy Hoàng Tước Nhi bình thường, Hoàng Ly lại nghi hoặc nhìn nàng.



Trong lòng nàng "lộp bộp", thầm nghĩ tiểu muội bá đạo nhất, nếu trước kia có người nói nhị tỷ tỷ nàng như vậy, nàng đã sớm xông đối với mặt mắng người, không chừng còn động thủ đánh người ta nữa; hôm nay có bộ dạng này, rõ ràng là bắt đầu nghi ngờ nàng, hoài nghi nhị tỷ tỷ tức giận, cố ý giáo huấn Tảm tỷ tỷ để xả giận.



Vì nàng cũng chính là người không chịu thiệt.



Đỗ Quyên nhất thời tâm lạnh.



Tâm lạnh, sắc mặt cũng lạnh.



Hoàng Tước Nhi nói với Hồng Linh: "Sao Đỗ Quyên lại làm việc này! Hồng Linh ngươi đừng nói lung tung."



Rồi lại giương giọng nói với Hoàng Nguyên: "Có lẽ là đứa bé nào tinh nghịch, cố ý muốn trêu người, đùa giỡn thồi. Đám nhóc choai choai khí lực không thể kém Đỗ Quyên. Nguyên Nhi ngươi nên hỏi bọn họ một chút."



Hoàng Nguyên vội nói: "Ta cũng nghĩ như vậy. Đại tỷ ngươi đi vào trước đi."



Hoàng Ly há há mồm, muốn nói gì nhưng lại không biết nói như thế nào.



Hoàng Tước Nhi gật đầu, đang định cõng Tảm Lao Yên vào nhà, nàng lại gọi Hồng Linh tới, ra lệnh nàng dập đầu nhận sai với Đỗ Quyên.



Hồng Linh ủy khuất kêu lên: "Tiểu thư!"



Tảm Lao Yên suy yếu nhưng rất giận, trừng mắt quát: "Đi!"



Đem hết toàn lực quát Hồng Linh, nàng đuối sức nhắm mắt lại.




Hoàng đại nương rất giận, giơ chân vỗ tay nói: "Không phải nàng thì là ai? Nàng 2 tuổi đã dám xúi giục Tước Nhi đánh Tiểu Bảo, lúc 9 tuổi gia gia ngươi bawts cha ngươi quỳ xuống nàng cũng không mềm lòng, trừ bỏ nàng thì còn ai có gan như vậy? Ai có khí lực đó? Nàng là kẻ lòng dạ ác độc! Ngươi thấy nàng mỗi ngày cười, ngươi khi nàng là dễ true hả? Ngươi thu Tảm cô nương, trong lòng nàng nuốt không trôi khẩu khí này, có một ngày không chừng ngay cả ngươi cũng bị chết đuối!..."



Hoàng Nguyên liên tục quát bảo ngưng lại không được, không thể nhịn được nữa phía dưới lớn tiếng kêu lên: "Nãi nãi!!"



Hoàng đại nương sợ tới mức run một cái, ngạc nhiên nhìn cháu trai đang tức giận.



Hoàng Nguyên không thèm nói thêm với nàng, chỉ lo sợ không yên quay đầu nhìn về phía Đỗ Quyên.



Đỗ Quyên khẽ cười nói: "Đừng ngỗ nghịch trưởng bối. Để cho nàng nói!"



Lâm Xuân cũng cười lạnh nói: "Đại nương là nói còn xuẩn Hoàng Nguyên hơn heo, hắn không hiểu chuyện, ngươi vừa nghe liền hiểu? Vậy hắn đọc sách đều vào bụng heo hết hả?"



Hoàng Nguyên buông tay, mắt không biểu tình nhìn về phía Hoàng đại nương.



Ánh mắt này làm đại nương tỉnh táo lại, không dám mắng nữa.



Nhưng nàng muốn chứng minh việc này nhất định là Đỗ Quyên làm, đồng thời xoay chuyển ấn tượng về trong lòng cháu trai, chứng minh mình không nói bậy, là cháu trai mềm lòng bị Đỗ Quyên lừa gạt, quay sang kể lể từng điều một với người chung quanh: nào là Đỗ Quyên khoẻ dễ dàng di chuyển phiến đá, nào là lúc Lao Yên đi ra chỉ ở bên bờ ao, mọi điều đều là tội ác Đỗ Quyên gay ra.



Hoàng Nguyên lúc này không tức giận, âm thanh lạnh lùng nói: "Nãi nãi nói y như thật vậy. Không phải là Diêu Kim Quý vô lý hồ đồ xử án sao, xảy ra oan án mới bị lưu đày. Nãi nãi muốn cho cháu trai này giống Diêu Kim Quý sao?"



Hoàng đại nương hoảng sợ câm miệng.



Lâm Xuân cười nhạo nói: "Có nãi nãi như vậy, chỉ sợ ngươi có kết quả còn không bằng Diêu Kim Quý đâu! Lưu đày còn nhẹ, nháo đến chém đầu không phải không có khả năng."



Hoàng Nguyên cũng không bác bỏ hắn, vẻ mặt nghiêm nghị.



Hoàng đại nương tức giận đến muốn mắng nhưng không thốt ra lời.



Bà từ trong mắt Hoàng Nguyên thấy được sự xa lạ chưa từng có, so với lúc vừa trở về còn xa lạ hơn, còn có băng lãnh, trong lòng thập phần lo sợ không yên, không rõ mình sai chỗ nào, rõ ràng nhìn qua chính là Đỗ Quyên làm nha!



Đỗ Quyên cười hì hì đi qua, thập phần nghiêm túc hỏi Hoàng đại nương: "Nãi nãi, năm đó Tiểu Bảo ca ca đẩy ta xuống nước, hắn chính miệng thừa nhận nhưng ngươi không hề mắng hắn, ngược lại mắng ta và Tước Nhi tỷ tỷ một trận. Hôm nay cũng không ai tận mắt chứng kiến ta dời đi phiến đá kia, nãi nãi đã một mực chắc chắn là ta làm hại Tảm cô nương. Nãi nãi, ngươi thật hận ta như vậy?"



Hoàng đại nương không lời chống đỡ.