Điền Duyên

Chương 310 : Hảo tâm làm chuyện xấu

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Hòe Hoa nhẹ giọng nói: "Đỗ Quyên thật đáng thương! Ta cũng khổ sở cho nàng."



Lâm Xuân trầm mặc.



Hòe Hoa lại nói: "Ngươi cũng khổ sở đúng không?"



Nói xong khom người ngồi xổm xuống bên bờ ruộng.



Lâm Xuân vẫn không trả lời, lại nhìn hướng Đỗ Quyên đi.



Đang định đi, chợt nghe Hòe Hoa buồn bã nói: "Ngươi không cần khổ sở. Buổi chiều Đỗ Quyên nói với chúng ta, nàng không làm vợ Hoàng Nguyên, lại càng sẽ không làm thiếp."



Lâm Xuân như nghe thấy thiên âm, bỗng nhiên quay đầu.



Đêm tối lờ mờ, mơ hồ nhìn thấy mắt hắn phát sáng như sao trên trời, "Là thật?"



Hòe Hoa gật đầu, nói: "Là thật. Buổi chiều ta và Quế Hương đi tìm Đỗ Quyên. Tính tình Quế Hương ngươi cũng biết, nàng cho rằng Tảm cô nương tới, Đỗ Quyên nhất định phải làm thiếp Hoàng Nguyên, nên mắng nàng một trận, trái một câu "Mắt bị mù", phải một câu "Mắt bị mù". Đỗ Quyên liền nói, nàng không muốn làm thiếp Hoàng Nguyên. Quế Hương lại mắng, nói làm vợ cũng không được, có một người thiếp trước mặt, nhìn là khó chịu, cuộc sống như vậy làm sao qua? Một Lâm Xuân tốt như vậy không gả, mắt thật bị mù! Đỗ Quyên còn nói, nàng không làm vợ Hoàng Nguyên, cũng không làm thiếp."



Lắng nghe lời nàng nói, Lâm Xuân như nhìn thấy bộ dáng Quế Hương mắng người, có chút giống đại bá nương, nhịn cười không được.



Hòe Hoa nhìn không rõ khuôn mặt của hắn, lại biết hắn đang cười.



Nàng nén nỗi chua xót trong lòng, hỏi: "Ngươi nghe xong cao hứng chứ?"



Lâm Xuân hơi hơi chần chờ rồi mới nói: "Cám ơn ngươi nói cho ta biết."



Hòe Hoa lại nói: "Nhưng ta còn có câu, nói ngươi đừng nóng giận."



Không chờ hắn trả lời, liền lẩm bẩm: "Thôi, vẫn không nên nói."



Lâm Xuân trầm giọng nói: "Có lời gì ngươi cứ việc nói."



Hòe Hoa nhân tiện nói: "Ta vốn thật ghét Tảm cô nương. Ta nghĩ nếu nàng không đến, Đỗ Quyên có thể vui vẻ gả cho Hoàng Nguyên, ta... ta sẽ có hy vọng. Tuy không nhất định có thể thành, tốt xấu có chút hy vọng. Nhưng ta hôm nay nhìn thấy nàng, bỗng nhiên không trách nàng mà hoàn toàn kính nể nàng. Ngươi nói, bỏ hết phú quý, chạy tới tìm Hoàng Nguyên, nàng có mưu đồ gì?"
Bên ngoài ruộng đồng và dãy núi xa xa bị sương mờ bao phủ, là một buổi sáng tuyệt đẹp.



Trong núi này, gió sương mưa tuyết, ánh nắng mây mù, không có gì là không độc đáo và đặc sắc, một năm 4 mùa đều đẹp không tả xiết. Ở một địa phương như vậy, dù cho nhân sinh không như ý, cũng sẽ không bi thương đến nỗi máu chảy đầm đìa, mà phảng phất như được phủ lên một lớp sắc thái nghệ thuật, trở nên hàm súc hơn, tựa như người xưa nói, là nội hàm.



Đỗ Quyên rong chơi trong ruộng đồng, tâm linh bị vây trong cảnh giới kỳ diệu.



Khi nàng cõng một gùi rau dại về đến nhà, lại phát hiện không khí không đúng.



Phùng Thị nghiêm mặt ngồi đổi giày ngoài hàng hiên, Hoàng đại nương đứng ở một bên lải nhải, Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly chạy vào chạy ra phòng bếp, cũng không biết bận cái gì.



Nhìn thấy nàng trở về, Hoàng đại nương như bắt được yếu điểm, lập tức kêu lên: "Không phải có người giúp đánh cỏ heo sao, sao ngươi sáng sớm không nấu cơm mà đi đánh cỏ heo hả?"



Đỗ Quyên không vui nói: "Không đủ! Hoàng Ly đang làm gì đó?"



Hoàng đại nương nói: "Không phải ngươi muốn nàng đọc sách nhận được chữ sao?"



Đỗ Quyên nhìn về phía Hoàng Ly.



Hoàng Ly cuống quít chạy tới, nói mình đọc sách quên, cho nên...



Đỗ Quyên cực kỳ ngạc nhiên: dù là như vậy cũng không là chuyện lớn gì. Tiểu muội luôn rất lợi hại, nếu lúc trước nãi nãi nói nàng như vậy, nàng đã sớm cãi lại, hôm nay sao bộ dáng như làm sai chột dạ vậy?



Hoàng Ly thấy nàng nghi hoặc, liền thấp giọng nói cho nàng biết.



Thì ra, khi Đỗ Quyên đi dặn Hoàng Ly đi ra nấu cơm, nàng đồng ý sau đó lại quên, ở luôn trong phòng đọc sách. Nàng gần đây rất dụng công, học đàn, học họa, luyện chữ đọc sách, võ công cũng không bỏ lỡ, các dạng công khóa đều làm đủ. Mà chủ tớ  Tảm Lao Yên lại thấy: chuyện khác các nàng không biết làm, nấu nướng lại là sở trường của các nàng, bất quá là làm điểm tâm thôi, rất dễ dàng, bởi vậy cũng không đành lòng quấy rầy Hoàng Ly.



Hai người biết Hoàng gia buổi sáng đều là nấu cháo, bên trong cho thêm gì đó, so với cháo Tảm phủ hương vị hoàn hảo, bởi vậy hạ quyết tâm muốn hiển lộ hai tay.



Đoán không sai, nhưng sống ở đây, hoàn cảnh không quen rất dễ làm sai.



Không phải đây sao, các nàng nhìn thấy Đỗ Quyên thái sẵn rau heo để ở góc tường, đã được rửa sạch, nhìn rất sạch sẽ, tưởng cho người ăn nên mang vào vào nấu cháo. —— Ở nông thôn không phải ăn rau này sao!