Điền Duyên

Chương 313 : Một mình lập hộ

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Lâm Xuân nói: "Như Gió vốn thích ngươi, ngươi chịu khó mang nó lên núi chạy thêm mấy chuyến, sau này nó sẽ theo ngươi. Ngươi nuôi thêm 2 con chó, bình thường cha và ca ca lưu tâm chiếu ứng ngươi thêm chút nữa, lại nói còn có sư phó mà, có gì mà không đối phó được."



Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.



Định ra xong, Lâm Xuân lại chăm chú nhìn Đỗ Quyên nói: "Ngươi muốn đổi công đổi liệu với người ta? Tốt lắm. Mặc kệ ngươi dùng cái gì đổi, ta nên trả ngươi nhiều nhất vì đã sớm thiếu nợ ngươi. Ngươi suy nghĩ xem: ngươi dạy ta nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ta không nên vì ngươi làm chút chuyện? Ngươi đừng nói là nhất định không cần ta hỗ trợ, vậy ta có nên chặt đầu đem mấy năm học trả lại cho ngươi không? Thêm nữa, từ việc hôn nhân mà nói, nếu sau này ta cưới ngươi, ngươi là vợ ta, ta giúp ngươi xây nhà là bổn phận; nếu không cưới ngươi, hẳn càng nên giúp ngươi, như vậy ta có bội bạc ngươi thì trong lòng cũng bớt áy náy."



Đỗ Quyên nghe hắn nói, nghĩ cũng đúng, cần gì phân cao thấp?



Nàng đã dạy hắn và Cửu Nhi mười mấy năm, ở trong núi căn nhà hai gian nhiều nhất là mấy lượng bạc, cần gì kiên trì phân rõ giới hạn với hắn, không phải là không lui tới.



Đang suy nghĩ nghe tiếp lời hắn nói, ngạc nhiên lặng nửa ngày, nàng mới bật cười, sẵng giọng: "Được, đều giao cho ngươi, ta còn đỡ phải bận tâm."



Lâm Xuân nhìn miệng cười của thiếu nữ, tâm tình nặng nề phiền muộn tốt hơn nhiều.



Lâm Đại Đầu càng vui vẻ hơn, trong lòng đè nén khó chịu tán đi, dạy dỗ Đỗ Quyên: "Nên như vậy! Chết sĩ diện khổ thân, là ngu dốt! Không chịu thua kém như vậy làm cái gì? Không chịu thua kém có thể làm cơm ăn?..."



Lải nhải lẩm bẩm, bị Lâm Xuân ngắt lời.



Lâm Xuân khẽ giọng hỏi Đỗ Quyên: "Có nghĩ ra nhà xây như thế nào, ở đâu chưa?"



Đỗ Quyên nói: "Một căn nhà 3 gian nho nhỏ. Lớn quá một mình ta ở cũng sợ, còn phải tốn công dọn dẹp. Thì dựng bên sông ngay chân núi, cạnh nhà Bệnh Chốc Đầu. Bệnh Chốc Đầu và Nhị Ny sắp thành thân, ta và Nhị Ny hợp ý, tương lai chiếu ứng lẫn nhau. Chân núi cũng rộng mở, ta còn muốn 2 khối đất bên nhà trồng trọt, săn thú mò cá. Nói vậy ngày sẽ không khổ sở."



Lâm Xuân tập trung nghe, âm thầm tính toán an bài.



Vợ Đại Đầu lại kêu lên: "Không được! Ở xa như vậy, chúng ta muốn chiếu ứng ngươi cũng không được. Chân núi chỉ có mỗi nhà Lý gia. Tính luôn Bệnh Chốc Đầu và Nhị Ny chỉ là thêm hai người. Lỡ ngươi có chuyện, muốn kêu người cũng không có. Vậy sao ta yên tâm?"



Tuy chỉ mới định ra thời gian ước hẹn, nhưng nàng thấy, con trai mình sẽ không như Hoàng Nguyên, nên nàng đã coi Đỗ Quyên như con dâu, để nàng một mình ở xa trong lòng nàng không kiên định.



Lâm Đại Đầu đối với vợ khoát tay nói: "Ta hiểu được tâm tư Đỗ Quyên: ở trong thôn, cùng Hoàng gia cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, nàng cũng khó chịu, không bằng chuyển đi xa chút tự tại hơn. Nói là xa, cũng không xa lắm. Chúng ta thường qua xem, rồi nhờ Bệnh Chốc Đầu một tiếng, lại tiếp đón Lý gia, Như Gió cũng đi theo, không có việc gì."



Đỗ Quyên cũng cười nói: "Thím, ta không phải là cô gái yếu đuối."




Nếu ở không đến hai năm, sao phải mất công xây nhà?



Đỗ Quyên nghe lời này, không chờ Hạ Sinh trả lời, cướp lời nói: "Là ta thích thanh tĩnh tự tại, nên muốn tới chân núi xây nhà. Người bên kia ít, ta có thể tự do tự tại, đỡ phải nghe miệng lưỡi thị phi. Đại Đầu bá bá bọn họ cũng đang giúp an bài, đại tỷ ngươi còn có gì không yên lòng?"



Nàng không muốn ước định 5 năm với Lâm Xuân truyền đi.



Người sơn thôn không hẳn có thể hiểu được ý tưởng của nàng, không biết sẽ truyền thành dạng gì nữa.



Nàng nói xong, nháy mắt với Lâm Xuân.



Lâm Xuân chưa từng dời mắt khỏi nàng. Nàng vừa nhìn qua, hắn liền hiểu ý của nàng, vì thế nói an bài của mình cho Hoàng Tước Nhi nghe, khiến nàng yên tâm, cũng không đề cập tới 5 năm ước hẹn.



Nghe nói Đỗ Quyên muốn ở tạm miếu nương nương, Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly sửng sốt.



Hoàng Tước Nhi bật thốt lên: "Vậy sao được!"



Hoàng Ly lập tức nói: "Ta đi bồi nhị tỷ tỷ."



Đỗ Quyên lắc đầu nói: "Đừng có nhiều chuyện. Để ta yên tĩnh hai ngày đi. Nếu đem các ngươi chơi đùa luống cuống tay chân, ta còn tĩnh cái gì? Ta thích miếu nương nương thanh tĩnh, ngoài ruộng đồng, tiếng gió tiếng nước sẽ khác, mặt trời mọc trăng tàn cũng bất đồng. Ta vốn không chuẩn bị xây nhà, cứ ở đó, lại sợ các ngươi không yên lòng, mới nghĩ ra chuyện làm hàng xóm Nhị Ny."



Lâm Xuân lần nữa hiểu tâm tư Đỗ Quyên, cảm thấy kiên định hơn.



Hoàng Ly thấy nhị tỷ kiên quyết như thế, mắt lại đỏ lên.



Lâm Đại Đầu "Ai" một tiếng, nói bọn họ xây nhà rất mau, Đỗ Quyên ở miếu nương nương cũng không ở được vài ngày là có thể chuyển vào nhà mới, "Đá, gỗ, gạch ngói đều có sẵn, tìm những người này, vài ngày có thể dựng lên."



Hạ Sinh nói với Hoàng Tước Nhi: "Cha ta nói thật đó, Tước Nhi ngươi yên tâm."



Hoàng Tước Nhi an tâm chút, nhưng trong lòng còn muốn buổi tối đi bồi Đỗ Quyên.