Điền Duyên

Chương 315 : Không ai có thể thay thế

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Lúc Đỗ Quyên ở một mình, như động vật nhai lại, nỗi đau âm ỉ trong lòng, càng nhấm nuốt càng khó chịu mà không thể nào phóng thích, nghĩ không ra tại sao có kết cục này.



Nghe Lâm Xuân nói, nàng cười: "Vậy ta mặt dày nhận."



Lâm Xuân thấy nàng nhàn nhạt, không mừng rỡ như điên, cũng không chối từ, không hiểu sao cảm nhận được tâm tư của nàng: tương lai có kết quả, nên nhận; nếu không kết quả, giường này bất quá chỉ là cái giường mà thôi!



Bộ dạng này của nàng làm cho hắn đau lòng.



Hắn không muốn nhìn nàng như vậy. Hắn muốn nàng thật vui vẻ.



Vì thế hắn nói: "Ngươi không phải thích nhất đồ tinh xảo sao?"



Đỗ Quyên vuốt ve mép giường, gật đầu nói: "Đúng, ta rất thích."



Lâm Xuân nói: "Vậy thì cứ dùng đi, đừng nghĩ cái khác."



Đỗ Quyên đang ngồi xuống, nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn, khó hiểu.



Lâm Xuân nhìn mắt của nàng, nhẹ giọng nói: "Giường này ta vốn là làm cho ngươi. Điều này không thể so với vàng ngọc tài bảo, ta tự tay làm cho ngươi, là tình nghĩa của ta. Chúng ta từ nhỏ lớn lên với nhau, bất luận tương lai thế nào, tình nghĩa này không thể phôi pha. Tương lai nếu thật cưới ngươi, giường này là ta đưa cho vợ; vạn nhất không như nguyện, ngươi cũng nên vui vẻ dùng nó, bởi vì nó là Xuân Sinh ca ca đưa cho Đỗ Quyên. Xuân Sinh ca ca đưa cho ngươi cái gì, đều là tình nghĩa của hắn đối với ngươi, không có mục đích, tựa như ngươi vì hắn làm bất cứ chuyện gì. Ta không biết tương lai có gặp "Lao Yên" "Hỏa yên" gì đó hay không, nhưng Đỗ Quyên muội muội cùng ta từ nhỏ lớn lên, trừ phi xoá sạch ký ức mười lăm năm của ta, bằng không không ai có thể thay thế nàng."



Đỗ Quyên sững sờ nhìn hắn, nước mắt như nước cuồn cuộn chảy ra, theo hai gò má lăn dài.



Trừ phi xoá sạch ký ức?



Lời này chạm vào nơi sâu thắm nhất trong lòng nàng.



Vì nàng không thể xoá sạch ký ức, cho nên mới thống khổ như thế.



Nàng rưng rưng hỏi: "Khi nào ngươi biết nói chuyện như vậy?"



Lâm Xuân nhẹ nhàng nói: "Vì muốn ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều."



Đỗ Quyên cố cười nói: "Vậy ta có nên nhân cơ hội đòi thêm đồ không?"



Lâm Xuân lắc đầu nói: "Vậy thì không cần."



Đỗ Quyên kinh ngạc, nàng cho rằng hắn nhất định sẽ thổ lộ: "Ngươi nói đi, muốn cái gì ta làm cho ngươi." Hoặc là "Ta sẽ giúp ngươi làm." Không nghĩ lại là lời này.



Lâm Xuân thấy nàng không hiểu, mỉm cười nói: "Thích hợp mới tốt."



Đỗ Quyên liền cười lau nước mắt, tâm tình tốt hơn nhiều.




Đỗ Quyên vội nói hắn đừng tặng cho người khác, nói nàng chuyển qua đây sẽ bắt hai con về nuôi.



Lâm Xuân nhìn thiếu niên thật thà này, cảm thấy Đỗ Quyên làm hàng xóm của hắn, mình cũng yên tâm. Hơn nữa Nhị Ny cũng một cô nương có tâm nhãn, hắn càng kiên định.



Cùng Bệnh Chốc Đầu cáo từ, hai người qua sông đi về.



Lúc này tâm tình Đỗ Quyên dễ chịu hơn chút, nhìn nắng chiếu khắp ruộng đồng, thầm nổi lên nỗi chờ mong ở một trang sách mới.



Nhưng nàng cảm thấy Lâm Xuân tựa hồ làm căn nhà biến thành phức tạp, không yên tâm dặn dò: "Lâm Xuân, chỉ cần một nhà 3 gian, đừng làm quá chú ý."



Lâm Xuân đồng ý nói: "Không làm quá."



Đỗ Quyên lại nói: "Cũng đừng quá lớn, chỉ 3 gian, nho nhỏ."



Lâm Xuân bảo đảm nói: "Nho nhỏ. Buổi tối ta lên bản vẽ lấy đến cho ngươi xem."



Đỗ Quyên nghe vậy mới yên tâm, nói quá lớn nàng một mình ở sẽ sợ hãi.



Lâm Xuân vội lại cam đoan lần nữa.



Đỗ Quyên bỗng có lo lắng mới, hỏi: "Mấy ngày nay có thể đổ mưa hay không?"



Lâm Xuân an ủi: "Chắc không đâu. Mùa thu ít mưa, dù mưa cũng là mưa phùn. Huống hồ chúng ta không cần đánh gạch mộc, dùng gạch đá xanh, cho nên không sợ. Buổi chiều ta tranh thủ an bài, nhanh lắm."



Đỗ Quyên nghe xong yên tâm, quay đi lại lo đến đồ ăn.



Nàng nói, sáng mai sẽ lên núi đi săn thú.



Ai, hiện tại nàng hai bàn tay trắng a!



Thật ra nàng muốn vào núi sâu tìm chút dược liệu quý hiếm mang ra ngoài núi bán, được bạc mới mời người xây nhà, không nghĩ tới Lâm gia làm nhanh như vậy, nàng không kịp chuẩn bị gì.



Lâm Xuân nhẹ giọng nói: "Ta nói đại ca mang Như Gió đi là được rồi. Ngươi ở nhà giúp nấu cơm, mượn một cái nồi lớn trong thôn, nấu gì cũng được. Trước dùng lương thực nhà ta, cũng không cần ghi sổ, đợi tương lai ngươi có cứ việc trả lại nhà ta."



Đỗ Quyên nhẹ nhàng "Ân" một tiếng.



Cũng không có gì khác người, nàng cũng không có lựa chọn.



Đợi hai người trở lại miếu nương nương, còn chưa vào cửa, đã nghe bên trong truyền ra tiếng khóc nháo.