Điền Duyên

Chương 319 : Thăm dò

Ngày đăng: 12:58 30/04/20


Lâm Xuân đang giao phó Hoàng Tiểu Bảo làm gì đó, nghe nàng  nói hắn vội kêu Tiểu Bảo chờ hắn, xong đi vài bước sang bên cạnh, đứng trên một tảng đá chờ Đỗ Quyên đi tới, giải thích cho nàng nghe.



"5 năm sau, nếu ta không trở lại, ngươi còn ở lại đây sao?"



Đỗ Quyên nghe xong ngẩn ngơ, nói không ra lời.



Lâm Xuân nhìn dòng sông uốn lượn quanh chân núi, buồn bã nói: "Với ta mà nói, dùng vật liệu gì không quan trọng, quan trọng là: cái nhà này do ta tự tay giúp ngươi dựng nên. Ngươi biết ta, làm bất cứ chuyện gì, đều toàn tâm toàn ý làm."



Yên lặng cả nửa ngày Đỗ Quyên mới hỏi tiếp: "Vật liệu ở đâu ra?"



Lâm Xuân nói: "Là thái gia gia tích trữ khi xưa. Hắn cho ta."



Đỗ Quyên nuốt nước miếng, bởi nhất thời không biết nói cái gì, nên hỏi tới chuyên không liên quan: "Cây to như vậy, làm sao chuyển từ trong núi ra?"



Lâm Xuân mỉm cười nói: "Đây không phải là từ trong núi chuyển ra."



Thấy vẻ mặt Đỗ Quyên mê hoặc, giải thích: "Hơn một trăm năm trước, Lâm gia vừa tới đây, nơi này đều là rừng sâu núi thẳm, cây cối dày đặc, đặc biệt là nam mộc chiếm đa số. Tổ tiên liền thu chứa rất nhiều."



Đỗ Quyên giật mình, nghi hoặc hỏi: "Đều cho ngươi, những người khác chịu sao?"



Con cháu Lâm gia đông đảo, không chỉ có một mình Lâm Xuân.



Lâm Xuân nhẹ giọng nói: "Lão tổ tông cho ta mấy thứ, gia tài khác ta không thể nhúng chàm. Hắn còn có ý khác: mấy thứ này cho người bên ngoài, dễ dàng lãng phí, chỉ có đến trên tay ta, mới không bôi nhọ chúng nó."



Giờ Đỗ Quyên mới hiểu được.



Nhưng là, hắn dùng nó xây cho mình căn nhà gỗ, vậy không lãng phí sao?



Lâm Xuân vừa nhìn vẻ mặt nàng, liền biết nàng đang suy nghĩ cái gì.



Hắn hạ thấp người, ngồi xuống trên tảng đá.



Nhìn ruộng đồng và thôn trang dưới chân núi, hắn buồn bã nói: "Đỗ Quyên, ta không nghĩ dùng căn nhà này trói buộc ngươi, cũng không trói nổi ngươi. Ta chỉ nghĩ dựng cho người một căn nhà đẹp, tìm được vật liệu gì thì ta dùng cái đó."



Thanh âm của hắn có chút ưu thương.



Đỗ Quyên bỗng hiểu, nhịn không được run sợ ——




Lâm Xuân "Ngô" một tiếng, từ chối cho ý kiến.



Hòe Hoa thấp thỏm trong lòng, lại nói: "Buổi sáng Hoàng tú tài tới, cùng Đỗ Quyên nói một hồi lâu. Ta thấy bọn họ rất tốt, không gây gỗ."



Lâm Xuân nói: "Bọn họ có cái gì để gây."



Hòe Hoa không biết hắn có ý gì, không dám nói tiếp.



Ngừng một hồi, nàng mới nói: "Đỗ Quyên đi, Tảm cô nương chịu tội. Nghe nói Hoàng thím không thích nàng, trách nàng chen vào Đỗ Quyên. Cũng khó trách Hoàng thím luyến tiếc, tốt xấu gì cũng do mình nuôi lớn, biết rõ tính tình, đương nhiên hợp tâm ý. Tảm cô nương thì khác, xuất than đại gia, khác với nông dân chúng ta. Bất quá, ta rất bội phục Tảm cô nương. Buổi sáng khi ta tới, thấy nàng giặt xiêm y. Nay chuyện gì nàng cũng làm, không hề giống tiểu thư đại gia."



Lâm Xuân quay đầu, đối với nàng cười, nói: "Khuê nữ nuôi mười mấy năm, dù không phải ruột thịt cũng sẽ luyến tiếc. Đừng nói bọn họ, ngay cẩch nương ta đều luyến tiếc Đỗ Quyên đi. Nhưng nàng nhất định ở một mình, chúng ta cũng không có cách nào."



Tâm Hòe Hoa nhảy dựng, nói: "Tính tình Đỗ Quyên là như vậy."



Muốn hỏi thêm chút, nhưng không muốn để lộ dấu vết, cố nhịn xuống.



"Lâm Xuân, ngươi không cần đi học sao?"



Nàng quả thực không làm rõ được tình hình hiện tại của Lâm Xuân và Đỗ Quyên, đành nói bóng nói gió.



Lâm Xuân cẩn thận vượt qua một đống đá, nói: "Xây nhà xong sẽ đi. Căn nhà này xây xong, ta giải quyết được một chuyện, có thể an tâm đi học."



Hắn nói thật. Nhà này xây xong, hắn tạm thời giải quyết xong một tâm nguyện.



Sau đó, hắn muốn toàn tâm toàn ý học hành, tranh thủ công danh.



Hòe Hoa nghe ngây người, không thể tin được tai của mình.



Lại nhìn Lâm Xuân đã leo lên đâu tường cao đến ba thước, đứng nhìn bốn phía, bỗng nhiên quay về phía nhà Bệnh Chốc Đầu hô: "Bệnh Chốc Đầu ca, lại đây nói chuyện."



Bệnh Chốc Đầu cao giọng đáp ứng, nói lập tức tới ngay.



Hòe Hoa không đợi được, nói với Lâm Xuân: "Xuân Sinh, ta đi."



Lâm Xuân cúi đầu yên lặng nhìn về phía nàng, bỗng nhiên cười, dặn dò: "Trời tối, coi chừng chút."