Điền Duyên
Chương 321 : Cầu
Ngày đăng: 12:58 30/04/20
Lâm Xuân dừng chân lại, nói với Đỗ Quyên: "Ta không muốn ăn cơm, muốn ăn miếng cháy. Ngươi bới một chén cháy, chan canh nấm vào, rồi gắp thêm chút măng xào là được. Gần đây bụng ta không thoải mái, ngửi thấy dầu mỡ là ngán."
Đỗ Quyên nghe xong vội đáp ứng, đi vào lều lấy.
Lâm Xuân nhìn theo bóng lưng nàng, lẳng lặng chờ.
Ngẫu nhiên ánh mắt đảo qua Hòe Hoa, gật gật đầu cười, cũng không nói gì.
Trái tim Hòe Hoa nhanh chóng siết chặt, khó khăn mím chặt miệng.
Nàng thấy hắn hao gầy, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên che giấu ưu thương, trong lòng toan trướng khó chịu, nhẹ giọng nói: "Đợi thượng lương là tốt rồi, ngươi sẽ an tâm."
Lâm Xuân thuận miệng đáp: "Cần thêm một thời gian nữa. Nhà xây xong, đồ gia dụng trong nhà ít nhất cũng phải hết cả tháng mới làm xong, nếu làm nhiều phải cần 2, 3 tháng, đợi chuẩn bị xong mới có thể thả lỏng."
Hòe Hoa nghe xong trợn mắt há mồm.
Lúc này Đỗ Quyên đi tới, bưng một cái bát thô to, bên trong là miếng cháy ngâm trong nước canh, phía trên có rất nhiều nấm, còn có chút cải thảo và đậu hủ, nói với Lâm Xuân: "Ta gắp chút đậu hủ. Ngươi không muốn ăn thịt thì ăn chút đậu hủ đi. Mỗi ngày làm rất nhiều việc, sợ không chịu đựng nổi."
Lâm Xuân gật gật đầu, thuận theo cầm bát đi.
Lúc này Hoàng Lão Thực ở bên ngoài gọi: "Đỗ Quyên, giúp cha lấy chút gừng đến. Cha ăn thịt quá ngấy."
Lâm Đại Đầu tức giận quát lớn hắn: "Ai kêu ngươi ăn như chết đói vậy?"
Đỗ Quyên vội đáp ứng một tiếng, xoay người đi lấy.
Hòe Hoa nhịn không được sợ run, nhìn theo bóng lưng nàng tức giận nghĩ: "Ngươi cũng sợ hắn không chịu đựng nổi? Vậy dựa vào cái gì còn muốn hắn giúp ngươi xây nhà?"
Dựa vào cái gì?
Là hắn tự nguyện!
Nàng chuyển hướng nhìn Lâm Xuân đang vùi đầu ăn cơm, tuyệt vọng đến bất lực.
Lâm Xuân đang ngồi xổm một chỗ, ăn mấy miếng, bỗng nhiên ngẩng đầu quét về phía Hòe Hoa.
Vẻ mặt đầy phẫn nộ thương tâm của Hòe Hoa không kịp che giấu, ngẩn người nhìn hắn.
Hắn chậm rãi nuốt thức ăn trong miệng xong, sau đó hỏi nàng: "Làm sao?"
Hòe Hoa đi vào, quỳ xuống trên bồ đoàn, hai tay tạo thành chữ thập, kiên quyết nói: "Đỗ Quyên, trước mặt Ngư nương nương, ta hôm nay cầu ngươi một việc."
Đỗ Quyên ngạc nhiên quay đầu, hỏi: "Chuyện gì?"
Trong lòng cũng đã sáng tỏ.
Hòe Hoa nói: "Cầu ngươi buông tha Xuân Sinh đi."
Đỗ Quyên nói: "Ngươi có ý gì?"
Hòe Hoa nói: "Ngươi không muốn gả cho hắn, đúng hay không? Trong lòng ngươi vẫn nhớ thương Hoàng Nguyên nhưng ngươi mặt mũi, không chịu về nhà, mới chuyển ra bên ngoài. Xuân Sinh một lòng nhớ thương ngươi, giúp ngươi xây nhà, giúp ngươi làm gia cụ, nhưng ngươi lại không muốn gả cho hắn. Ngươi đến cùng muốn kéo hắn tới khi nào?"
Đỗ Quyên bất khả tư nghị hỏi: "Ngươi nghe ai nói?"
Hòe Hoa nói: "Ai nói ngươi không cần quản, ngươi chỉ trả lời là đúng hay không?"
Đỗ Quyên nói: "Kỳ quái! Đúng hay không tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Ngươi lại dựa vào cái gì đến chất vấn ta? Còn có, ngươi muốn cầu ta cái gì? Mau nói ra, ta cần phải đi. Ta rất bận rộn, không có thời gian dây dưa với ngươi."
Hòe Hoa đột nhiên quay đầu, mặt đầy lệ, thê lương nói: "Ngươi không thích hắn, vì sao không buông tha hắn, mà chỉ biết lợi dụng hắn? Ta mới thật thích hắn! Van cầu ngươi đem hắn nhường cho ta!"
Đỗ Quyên ngẩn ngơ, sau đó nói: "Chân mọc trên người ngươi, ngươi nên đi tìm hắn nha!"
Hòe Hoa khóc nói: "Nhưng hắn một lòng nhớ ngươi, không nhận ra ai tốt với hắn. Chỉ cần ngươi tuyệt niệm tưởng của hắn, nói cho hắn biết ta mới thật tốt với hắn, hắn mới có thể giải thoát. Đỗ Quyên ta van cầu ngươi, thành toàn chúng ta đi!"
Nói xong cúi người hướng Ngư nương nương dập đầu.
Nàng rất tin, Đỗ Quyên không dám đuối lý trước mặt Ngư nương nương.
Đỗ Quyên không thể tin nhìn nàng nói: "Ngươi thật không nói lý! Ta không phải là cha mẹ trưởng bối Lâm Xuân, dựa vào cái gì làm chủ vận mệnh của hắn? Đại Đầu bá bá và Đại Đầu thím cũng không thể can thiệp hắn, huống chi là ta. Ngươi cũng quá để mắt ta."
Hòe Hoa kiên trì nói: "Đại Đầu cậu mợ không thể can thiệp, ngươi có thể!"
Nếu hỏi trên đời này Lâm Xuân nghe lời ai nhất, người đó nhất định là Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên cả giận nói: "Đó là ngươi tự cho là thế! Đừng nói ta không có sức ảnh hưởng với hắn lớn như vậy, cho dù có, ta cũng sẽ không làm như thế."
Hòe Hoa rưng rưng nhìn nàng nói: "Ngươi rốt cuộc thừa nhận? Chỉ là không chịu buông tha hắn, muốn hắn một đời đi theo sau ngươi, trong lòng ngươi còn muốn người khác. Ngươi thật ác độc!"