Điền Duyên
Chương 323 : Hòe Hoa ra tay
Ngày đăng: 12:58 30/04/20
Quế Hương nhảy đến trước mặt Đỗ Quyên, hưng phấn kêu to: "Đỗ Quyên!"
Bộ dáng kia, đầy mắt đều là vui vẻ, đâu còn nét phẫn nộ lúc Đỗ Quyên dọn ra ngoài, thoát ly tầm mắt cha mẹ, có thể tự do tự tại mà hưng phấn.
Đỗ Quyên nhìn nàng cười hỏi: "Vui vẻ như vậy?"
Thiếu niên, luôn hướng tới tự do, sợ bị quản thúc.
Nhị Ny đang nhìn cái chân đèn bằng đá, nghe vậy quay đầu cười nói: "Vui vẻ! Đỗ Quyên, ta cũng vui vẻ. Chỉ có mấy người chúng ta, qua lại gần gũi, muốn làm cái gì thì làm cái đó."
Những lời này nói đến nỗi lòng Quế Hương, vội hỏi: "Chúng ta làm cái gì?"
Làm cái gì?
Đỗ Quyên cùng Nhị Ny nhìn nhau cười, trăm miệng một lời nói: "Ngủ!"
Quế Hương thất vọng nói: "Ngủ bây giờ?"
Nàng không hề muốn ngủ đâu.
Đỗ Quyên nhìn nàng buồn cười.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng kêu Bệnh Chốc Đầu: "Nhị Ny!"
Nhị Ny vội nói với Đỗ Quyên: "Nước nấu xong rồi, chúng ta đi tắm rửa."
Thì ra, Đỗ Quyên chưa trang bị thùng gỗ tắm lớn, châm nước hoài có chút phiền phức. Nhị Ny nghe xong liền nói buổi tối tới nhà Bệnh Chốc Đầu tắm, còn nói riêng với Bệnh Chốc Đầu, kêu hắn nấu nước trước. Lúc này đại khái đã nấu xong.
Vì thế, ba người khóa cửa, đi về phía nhà Bệnh Chốc Đầu.
Bệnh Chốc Đầu đang ở trong bếp nấu nước, chợt nghe trong phòng khác tiếng cười giòn tan không ngừng của thiếu nữ.
Hắn thập phần vui vẻ, nấu một nồi lại một nồi nước nóng.
Trong phòng, Đỗ Quyên thấy Bệnh Chốc Đầu xách một thùng nước ở ngoài kêu cửa, cười nói: "Xài hết củi lửa của nhà Bệnh Chốc Đầu ca."
Nhị Ny chạy đi ra cửa tiếp ứng, xách thùng gỗ tiến vào, nói: "Củi lửa thì tính cái gì! Nơi này củi tốt không có, cỏ tranh nhánh cây linh tinh lang tang còn rất nhiều, không cần chạy xa, ở ngay bên cạnh chặt là được. Chặt hết cây, hổ báo tới không chỗ trốn, vậy mới hết lo đó."
Quế Hương đang tắm trong thùng, nghe vậy nói: "Đúng rồi Đỗ Quyên, ngày mai chúng ta đi đốn củi, chặt sạch phía sau núi, bằng không nhìn sợ lắm."
Nàng vẫn còn có chút sợ.
Đỗ Quyên cười nói: " Có Như Gió sợ cái gì."
Lâm Xuân nói: "Nồi cháo của ngươi không có ếch. Đều bổ như nhau sao?"
Đỗ Quyên nói: "Trời lạnh, ếch đều núp trong hang, ta đành phải dùng xương heo thay thế. Vị không kém, hơi mặn, nhưng không ngán."
Quế Hương tiếc rẻ nói: "Đỗ Quyên ăn một hồi, khen tới trời. Làm cho ta cũng thèm, muốn nếm thử cũng không có."
Lâm Xuân nói: "Chủ yếu là tiểu mạch hầm nhừ. Không có ếch, dùng thịt khác cũng như nhau. Quay đầu ta mang Như Gió lên núi hoạt động, xem xem có gì mang về, ngày mai các ngươi sẽ có ăn."
Quế Hương nghe xong mừng rỡ, Thập Cân cũng vui sướng.
Hắn ăn điểm tâm, đã hỏi tới cơm trưa: "Đỗ Quyên tỷ tỷ, buổi trưa ăn cái gì?"
Đỗ Quyên cười nói: "Buổi trưa ăn..."
Nàng nói tới món ăn buổi trưa, còn nói mình và Quế Hương phải đi cắt cỏ tranh đốt rơm rạ lấy tro trữ phân bón, muốn trồng rau, món ăn trưa đã chuẩn bị xong đặt nơi kia, nói bọn hắn tự chiếu cố chính mình.
Lâm Xuân vừa ăn, vừa lẳng lặng nghe nàng an bài.
Giờ phút này, bọn họ như đã là người một nhà, đang qua cuộc sống chung.
Những ngày sau đó, ban ngày Lâm Xuân ở nhà Đỗ Quyên làm mộc, buổi tối trở về miếu nương nương ngủ. Từng ngày từng ngày qua, nhà nhỏ của Đỗ Quyên dồi dào hẳn lên. Mỗi ngày, mặt nàng đều tươi cười; hắn cũng kiên định an bình chưa từng có.
Hôm đó sau bữa cơm chiều, hắn trở về từ bên kia sông, mới đi đến cửa miếu nương nương, bỗng nhiên đối với khúc quanh quát hỏi: "Ai ở bên kia?"
Một bóng người từ chỗ tối chậm rãi đi ra.
"Là ta."
Không báo danh, nhưng Lâm Xuân nghe ra là Hòe Hoa.
Hắn hỏi: "Sao ngươi ở đây?"
Hòe Hoa buồn bã nói: "Ta đợi ngươi."
Lâm Xuân yên lặng một thoáng, lại hỏi: "Chuyện gì?"
Hòe Hoa nói: "Bởi vì ta nhớ ngươi, muốn đến nói chuyện với ngươi."
Nói thẳng như vậy, nhưng Lâm Xuân không giật mình, chỉ trầm mặc.
Hòe Hoa nhỏ giọng hỏi: "Xuân Sinh, ngươi có khỏe không?"
Lâm Xuân như cũ trầm mặc.