Điền Duyên

Chương 332 : Mềm lòng

Ngày đăng: 12:58 30/04/20


Lâm Đại Đầu nhất thời kêu lên: "Đúng rồi! Lúc ấy Hòe Hoa hôn mê, không nhận rõ là ai cứu nàng. Tỉnh lại nhìn thấy đang ở miếu nương nương nên tưởng Xuân Sinh cứu. Nếu là Xuân Sinh, lúc ấy hắn ở đâu? Thu Sinh vừa lúc gặp các ngươi."



Hắn tự cho là biết rõ, buông một hơi thở dài.



Cùng lắm thì Thu Sinh cưới Hòe Hoa là được, khó trách lúc trước Thu Sinh gấp như vậy.



Nhưng cha mẹ Hòe Hoa không cho hắn như ý, một mực nói Hòe Hoa tận mắt thấy là Lâm Xuân, Thu Sinh đang nói dối, bởi vì Lâm Xuân bị Đỗ Quyên, tai tinh kia mê hoặc, không muốn cưới Hòe Hoa, mới kêu đại ca ra mặt gánh trách nhiệm.



Hai bên cãi nhau lần nữa.



Hòe Hoa nương thấy Lâm gia chết sống không chịu nhận, nổi cơn bất chấp mọi thứ, vọt ra sân lăn lộn khóc lóc om sòm, nói lớn nhỏ Lâm gia đều là súc sinh, đệ đệ tao đạp khuê nữ nàng, ca ca ra mặt gánh tội, không phải là người...



Cha Hòe Hoa cũng không ngăn cản.



Nếu Lâm gia không chịu thừa nhận, Hòe Hoa khẳng định không thể sống.



Mạng còn không có, còn cần mặt mũi gì nữa?



Thêm nứa, hắn cũng hận thấu Lâm gia, quyết tâm kéo Lâm gia xuống. Hòe Hoa không sống được, 2 đứa con trai Lâm gia cũng phải chôn cùng!



Vì thế chỉ trong thời gian uống cạn tuần trà, người trong thôn đều vọt tới xem náo nhiệt.



Nương Hòe Hoa khóc khàn cả giọng, nói tỉ mỉ từ đầu với mọi người, ngay cả chuyện Hòe Hoa mang thai cũng vạch trần ra, làm Thu Sinh cả kinh hồn bay khỏi xác, 2 vợ chồng Lâm Đại Đầu cũng kích động. Việc này nếu là bình thường, không chừng 2 họ đốt pháo ăn mừng, trước mắt lại là tai hoạ.



Thôn Thanh Tuyền chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy, nhất thời sóng to gió lớn nổi lên!



Hoàng gia ở cách vách, đương nhiên biết trước hết.



Không có Đỗ Quyên, biểu hiện Hoàng Tước Nhi quyết đoán vượt xa người thường: một mặt kêu Hoàng Ly chạy nhanh đến tư thục nói cho Hoàng Nguyên biết việc này, sau đó đi qua bên kia sông truyền tin cho Đỗ Quyên, muốn nàng chuẩn bị sẵn sàng, vì việc này khẳng định sẽ liên lụy nàng; một mặt lại cho Hồng Linh đi nhà cũ kêu Hoàng Tiểu Bảo; một mặt rút một cây thước dắt ở trong người, đuổi tới Lâm gia, đi rất hùng hổ.



Nàng không có mời trưởng bối Hoàng gia ra mặt.



Lâm lão thái gia chỉ nghe Hạ Sinh báo tin nói đại khái, liền lập tức phân phó đại nhi tử nhanh chóng mang Lâm Đại Mãnh đi. Việc này không thể coi thường, không chỉ quan hệ đến uy vọng của Lâm gia trong thôn, còn quan hệ đến tương lai 2 tôn tử. Còn có, hắn kết luận đứa cháu Đại Đầu kia ứng phó không được, đừng nhìn hắn bình thường ra dáng khôn khéo lắm mà lầm.



Phân công xong, chính hắn cũng cùng bà già đuổi tới sau.



Lâm Đại Mãnh có mặt,  trước cường thế chấn trụ cha mẹ Hòe Hoa, sau đó phái người thỉnh trưởng bối đức cao vọng trọng của Vương gia đến, cùng tra hạch thương nghị việc này.



Trưởng lão Vương gia đến, nhìn thấy tràng diện này gần như muốn xỉu vì tức.




Nếu nói tình hình thực tế là nàng bị choáng, vậy sao lại xác định người làm là Lâm Xuân đây?



Trả lời không được, hai tay nàng bụm mặt ô ô khóc, vừa nghĩ nên ứng phó thế nào.



Vợ Đại Mãnh vợ nào cho nàng thời gian suy nghĩ, không ngừng thúc hỏi.



Hòe Hoa giật mình —— xem tình hình này, nên chừa đường lui.



Vì thế nàng nức nở nói: "Ta lúc ấy... lúc ấy hồ đồ. Sau đó ta nghĩ, sau đó Xuân Sinh xuất hiện, nên ta nghĩ là hắn; tỉnh lại lại ở trong miếu nương nương, ta càng nghĩ là hắn."



Vợ Đại Mãnh hết sức hài lòng, nói với Vương gia: "Xem, nàng cũng là đoán, cũng không thấy rõ là Xuân Sinh làm. Vậy là đúng rồi."



Vương gia nói: "Đúng cái gì mà đúng? Lúc ấy hai người bọn hắn ở đó, không phải Xuân Sinh có thể là ai?"



Vợ Đại Mãnh lại nói: "Theo ngươi nói như vậy, sau đó cha và ca ca Hòe Hoa gặp Thu Sinh, vậy cũng không thể nói là Thu Sinh làm? Thu Sinh cũng nói là hắn cứu Hòe Hoa. Sau đó Xuân Nhi ngay cả bóng dáng cũng không thấy."



Vương gia á khẩu không trả lời được.



Vợ Đại Mãnh cười tủm tỉm quét một vòng qua mấy người, tằng hắng một cái nói: "Ta cũng không thiên vị, cũng không thể cứ như vậy nhận định chính là Thu Sinh làm, ta còn muốn hỏi người khác, nhất định tra rõ hết manh mối, làm cho Vương gia tâm phục khẩu phục, mới vui vẻ kết thúc. Đến lúc đó, chúng ta là thân thích, cùng ngồi uống rượu mừng. Ai yêu, xem đầu óc ta —— hai nhà chúng ta vốn là thân thích. Đại cô hắn hôm nay cũng tới rồi!"



Buổi nói chuyện làm mọi người đều nở nụ cười, không khí dịu đi rất nhiều.



Lâm lão nhìn cháu dâu hết sức hài lòng, nói: "Vợ Đại Mãnh, ngươi còn muốn hỏi ai? Hỏi mau đi." Rồi thân thiết đối với Hòe Hoa nói: "Hòe Hoa, ngươi đừng lo lắng, không quan tâm là ai, lão thái thái ta đều giúp ngươi làm chủ."



Hòe Hoa cúi đầu nhỏ giọng nói: "Đa tạ lão thái thái."



Lâm lão thái cười gật gật đầu với vợ Đại Mãnh.



Vì thế, vợ Đại Mãnh lại kêu Hoàng Tiểu Bảo vào hỏi.



Hoàng Tiểu Bảo vào nói không được vài câu, lại lòi ra Thanh Hà.



Thanh Hà lại đi vào, còn nói ra Quế Hương và Đỗ Quyên.



Cuối cùng đồng loạt đều gọi tới, bọn họ đều chứng minh: lúc Hoàng Tiểu Bảo và Thanh Hà đi đến nhà Đỗ Quyên, một lúc sau Lâm Xuân cũng tới; càng trọng yếu hơn là, xiêm y trên người hắn khô ráo, căn bản không xuống nước.



Vợ Đại Mãnh cười đầy mặt sáng lạn.