Điền Duyên

Chương 37 : Thợ săn mới tới

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


Đỗ Quyên là gặp người là cười, không có ai cũng cười.



Không phải nàng lấy lòng khoe mã, cũng không phải chê cười ông ngoại cùng ông bà nội ngầm đấu nhau, mà là nàng thật cảm thấy cuộc sống thật vui vẻ. Nơi này không có sách đọc, cũng không có TV xem, đành phải xem nhân sinh trăm dạng.



Trước đây nàng không biết sầu, chỉ cần trời không sập không chết được, nàng luôn cười. Nay ngay cả chết cũng đã trải qua, nàng còn có cái gì để sầu?



Tích cóp những việc vụn vặt này, đợi tương lai gặp Lý Đôn sẽ kể lại với hắn. Mà hắn nhất định cũng có thật nhiều phấn khích trải qua nói cho nàng biết. Lúc đó, hai người sẽ có rất nhiều chuyện nói không hết.



Còn chưa tới cửa nhà, cách thật xa, Đỗ Quyên đã nghe thấy tiếng người ồn ào trong sân nhà mình. Chờ đến cửa vừa nhìn, oa ——



Nam nữ hối hả nói giỡn. Đám trẻ như cá chạch lẻn vào chạy ra. Đủ loại hơi người xông vào mũi.



Nàng cũng cực kỳ hưng phấn. Đôi mắt lăn lông lốc chuyển động cũng không nhìn đủ.



Hoàng lão cha và Hoàng đại nương thấy trận này đều âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn mang tới không ít thứ. Bởi vì phàm người tới đều mang theo gì đó, có người xách một con gà trống. Bọn họ thân là ông bà nội, nếu mang đến một rổ rau xanh rau khô, còn cả nhà đều tới, sợ là sẽ bị người trạc cột sống.



Đã nói không thu lễ, vì sao còn có người mang gà trống đến vậy?



Bởi vì hôm nay là đoan ngọ có vài nhà giết gà. Nhưng nhà mình giết gà thì chỉ có thể ăn gà. Đem gà qua tặng còn có thể ăn thịt hoẵng, thịt thỏ, gà rừng và thịt heo, còn có thật nhiều khác đồ ăn nữa, có lời hơn.



Về phần những người không có ý định giết gà, chỉ chuẩn bị xào bát trứng gà, chưng bát thịt khô quá tiết, thì càng nghĩ như vậy. Cầm trứng gà tới, lấy thêm chút rau khô, thịt khô đã là rất tiết kiệm. Ngay cả gà đều không nỡ giết, trong nhà khẳng định là không dư dả, khó tránh khỏi tính kế một chút.



Cho nên tràng diện này bị nháo cho lớn, có chút loạn.



Lâm Đại Mãnh đứng giữa sân tự mình điều phối. Nhìn thấy Phùng Trường Thuận tới vội tiến lên nghênh đón, đưa thông gia tới bàn chủ chính ở giữa sân uống trà. Cha hắn, Lâm lý chính và mấy lão nhân lớn tuổi đều ngồi ở bàn đó. Các nữ nhân thì tự tiện.



Đỗ Quyên rất bội phục, cảm thấy hắn như chủ nhân nhà này.




Hoàng Lão Thực đang theo một người đàn ông khiêng một rổ bát đũa đến, muốn bày lên bàn, nghe lời này, vội vàng giơ lên cao cánh tay hô: "Là nhà ta! Khuê nữ của ta!" Vẻ mặt thập phần tự hào.



Có người ngứa mắt hắn cao hứng, lôi gốc gác ra nói: "Không phải là có phúc khí. Vợ hắn ở trên núi đốn củi sinh, còn sớm sinh một tháng nữa. Chỉ là nuôi được tốt vô cùng."



Người này thấy hôm nay Hoàng gia náo nhiệt như vậy, có chút ghen tị muốn cười nhạo Hoàng Lão Thực, lại bị Lâm Đại Mãnh nhìn lướt qua, một câu đã sửa lại ý tứ.



Ánh mắt Nhậm Tam Hòa ngưng lại, lập tức nhỏ giọng hỏi Lâm Đại Mãnh: "Là thật? Vợ hắn lợi hại như vậy, một mình ở trên núi sinh con? Mùng năm tháng trước sinh?"



Lâm Đại Mãnh gật đầu, hai ba câu đem sự tình nói một lần. Lâm Đại Đầu ở bên cạnh bổ sung, thổi phồng Đỗ Quyên thông minh lanh lẹ như thế nào.



Nhậm Tam Hòa nghe xong cảm thán không thôi, nói với Hoàng Lão Thực muốn nhìn thấy con gái hắn.



Hoàng Lão Thực vội vàng xoay người chạy tới chỗ mẹ của hắn, ôm lấy Đỗ Quyên.



Đỗ Quyên ở khoảng cách gần đã nhìn thấy rõ người này.



Tục ngữ nói tướng do tâm sinh, ý nói khí chất của một người là từ trong nội tâm phát ra ra ngoài. Như Lâm Đại Mãnh, vừa nhìn đã biết là người hào sảng, quang minh, hơn nữa là người đàn ông đảm đương thập phần. Mà Lâm Đại Đầu, từ cách nói chuyện đến làm việc vụn vặt tinh tế là có thể nhìn ra hắn là người thích tính kế. Hoàng Lão Thực trong ngoài đồng nhất, thậm chí không cần mở miệng nói chuyện, người khác có thể nhìn ra hắn là người chân chất thành thật.



Ba người bọn họ còn có một điểm giống nhau: đó chính là đàn ông ở trong núi.



Nhưng Đỗ Quyên lại cảm thấy người thợ săn mới tới này không giống người trong núi, nói chính xác là không giống nông dân.



Trên mặt hắn râu ria xồm xàm, giống Lâm Đại Mãnh là người đàn ông hào sảng nhưng lại không có sự hào phóng trên người của hắn. Trong lúc giở tay nhấc chân lộ ra sự hấp dẫn, ngẫu nhiên lặng im thì thì có vẻ nội liễm thâm trầm. Nhìn kỹ, mi mắt cực kỳ anh tuấn, rất trẻ tuổi, nhiều lắm là hai mươi tuổi. Vì trên mặt hắn chòm râu hỗn độn, nhìn không ra tuổi tác thật. Nếu không có chòm râu, khẳng định càng trẻ tuổi.



Sau khi nhìn thấy Đỗ Quyên, ánh mắt hắn chợt lóe, lúc này đưa tay ôm nàng, vừa tinh tế nhìn xem, vừa không yên lòng khen: "Thật dễ thương! Thật dễ thương!"