Điền Duyên

Chương 392 : Chỉ dựa vào cha nương thì không được

Ngày đăng: 12:58 30/04/20


Đỗ Quyên ấn chủy thủ trên cổ Tảm Hư Vọng một ấn, máu tươi lập tức theo cổ chảy xuôi, "Ta còn có một câu chưa nói cho ngươi nghe: đầu năm nay, chỉ dựa vào cha nương thì không được. Cha mẹ có bản lãnh đi nữa, cũng không bằng chính mình có bản lĩnh. Gia thế tốt, cũng so ra kém chính mình tốt. Lúc này ngươi có kêu cha, Tảm tuần phủ dù cỡi Cân Đẩu Vân cũng tới không kịp cứu ngươi!"



Tảm Hư Vọng nghe xong tức giận thiếu chút hộc máu.



Thân thể đau đớn cũng không đả kích hắn bằng ngôn ngữ.



"Ngươi muốn giết cứ giết." Tảm Hư Vọng cố gắng đưa mắt nhìn sang bọn quan binh, "Bản quan ra lệnh các ngươi: không được thả bọn họ. Nàng dám giết ta, các ngươi sẽ giết bọn họ. Hồ tướng quân ở phía trước tiếp ứng, rất nhanh sẽ lại đây."



"Đừng nói Hồ tướng quân, tướng quân gì đến đều vô dụng!"



Đỗ Quyên nghe Tảm Hư Vọng nói, lại đâm hắn một đao, khiến cho hắn bị thương càng nặng, có giãy dụa cũng không thể kéo dài, nhưng nhất thời không chết được.



Rồi nói với bọn quan binh: "Cũng không nhìn xem đây là địa phương nào, người nhiều hữu dụng không? Có thể qua được sao? Bản cô nương cảnh cáo các ngươi: ta đếm đến ba, nếu không thả bọn họ, ta giết hắn trước rồi mới thu thập các ngươi! Các ngươi nghĩ xem, chỉ bằng các ngươi có thể ở đây đấu qua ta sao? Có thể chạy thoát sao? Ta không muốn cùng các ngươi lưỡng bại câu thương, bức ta, ta sẽ giết."



Đang nói, đột nhiên nàng thụt lùi, chuyển Tảm Hư Vọng qua bên trái.



Một cây trường thương đâm vào đùi hắn, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra.



Đỗ Quyên cười nói với quan binh ra tay: "Ngươi muốn mưu hại thượng quan, cũng đừng động thủ trước mắt mọi người chứ!" Rồi nói với mọi người: "Kẻ nào tiến lên, ta lập tức giết hắn!"



Quan binh kia lo sợ không yên, mọi người đều không biết làm sao.



Bọn họ không chút nghi ngờ, Đỗ Quyên giết Tảm Hư Vọng xong, không ai trong bọn họ có thể trốn thoát.



Nếu dùng huynh muội Nhậm Viễn Minh uy hiếp, chỉ sợ làm cho nàng càng nhanh ra tay hạ sát.



Thêm nữa, bọn họ cũng không đành lòng.



Đây cũng là kế sách lúc trước Đỗ Quyên dùng để công tâm: sắc đẹp và uy vọng đồng loạt thi triển, lại để cho Viễn Minh và Viễn Thanh lấy lòng bọn họ, khiến cho bọn họ giảm bớt địch ý, đồng tình với bọn họ, lúc này tốt xấu có thể tạo được một ít tác dụng. Tỷ như bọn quan binh đang cõng huynh muội Viễn Minh, vẫn cẩn thận che chở bọn họ.



Tảm Hư Vọng cảm giác máu trên cổ chảy ra thật nhiều, biết Đỗ Quyên không phải nói chơi, trong lòng cấp tốc suy nghĩ đối sách. Bởi thấy địa thế này, nghĩ nàng làm sao mang người đi? Chẳng lẽ còn có người ở phía trước nghĩ cách cứu viện?



Vậy cũng không đúng. Hắn đã sớm phái người đi trước khám tra, nhờ tiếp ứng.



Nghĩ thế, hắn không chờ Đỗ Quyên ra tay, nói với quan binh: "Thả bọn hắn ra!"
Người bịt mặt lại không lên tiếng, chộp lấy Nhậm Viễn Minh chuyển ra sau lưng.



Đứa liền ôm lấy hắn cổ, chặt chẽ dán trên lưng hắn.



Người bịt mặt lại chạy lên phía trước cứu Phùng Minh Anh.



Đỗ Quyên nhìn thấy tinh thần đại chấn —— chiêu thức kia rõ ràng là Nhậm Tam Hòa, nàng còn có gì không yên lòng? Vì thế kêu to: "Tiểu dượng dẫn bọn hắn đi trước, ta có biện pháp thoát thân!"



Không biết người bịt mặt có nghe được lời của nàng hay là có tính toán khác, quả nhiên cứu Phùng Minh Anh xong, kẹp nàng bên nách bên kia, chạy như bay không quay đầu.



Đường phía sau có rất nhiều quan binh, thấy hắn giống như sát thần tới, thấy tránh không khỏi, dứt khoát quỳ rạp trên mặt đất tuỳ hắn dẫm đạp. Kẻ động tác chậm một chút, liền bị hắn công kích rơi xuống vách núi.



Từ lúc Đỗ Quyên làm khó dễ, đến lúc người bịt mặt cứu đi mẹ con Phùng Minh Anh, trước sau không đến nửa tách trà thời gian. Tảm Hư Vọng cả người đầy máu, mắt thấy Đỗ Quyên muốn thoát thân, tập trung sức lực, một mặt công kích, một mặt thét ra lệnh quan binh bắn tên, người vi phạm sẽ xử trí theo quân pháp.



Đỗ Quyên có chút chống đỡ không nổi.



Luận võ công và đánh nhau, nàng không có kinh nghiệm bằng Tảm Hư Vọng, bất quá là chiếm địa lợi, dựa vào hàng năm đi lại trên núi linh hoạt mới chiếm thượng phong; nay một khi Tảm Hư Vọng buông tay thí mạng, nàng phải cố gắng hết sức.



Liếc mắt nhìn mặt hồ dưới vách núi, nàng cũng liều mạng.



Hai người đồng loạt liều mạng, kết quả là cùng nhau lăn xuống vách núi.



"Ta ghét ngươi! Đáng ghét hơn muội muội của ngươi!"



Trước khi rơi xuống vực, nàng nghiêm túc nói cho hắn biết.



Tảm Hư Vọng thấy nàng trong lúc nguy cấp còn không quên nói cái này có chút ngạc nhiên.



Ngắn ngủi một ngày tiếp xúc, hắn hiểu được tính tình Đỗ Quyên.



Đây là cô gái cực xuất sắc. Nếu hắn là Hoàng Nguyên, cũng không thể không thích nàng.



Nhìn hai má nàng gần trong gang tấc, hắn không khỏi suy đoán xuất thân của nàng, loại người nào có thể nuổi ra đứa con gái như vậy? Vì sao làm cho người nọ thận trọng như thế!