Điền Duyên

Chương 394 : Thương hải biến thành ruộng dâu

Ngày đăng: 12:58 30/04/20


Nhưng thấy Hòe Hoa đau đến thân mình co quắp, hắn lại ngây dại.



Sửng sốt trong chớp mắt, hắn cúi người ôm lấy nàng, rơi lệ nói: "Vì sao ngươi không quay đầu lại? Vì sao nhất định phải hại Đỗ Quyên? Ngươi nghĩ kế cho quan binh, làm cho bọn họ dùng Hoàng thím dẫn dụ nàng ra, ngươi còn là người sao? Ngươi có tim hay không?"



Hòe Hoa nhìn hắn, trong mắt có thống hận, có hối hận vô cùng, còn có điên cuồng.



Thu Sinh hô hai tiếng, chợt thấy không đúng, quay đầu nhìn lại, mười mấy quan binh vây quanh. Hắn giật mình, thầm mắng mình khốn kiếp, đến lúc này còn mềm lòng, lập tức đẩy Hòe Hoa ra, vọt vào rừng sâu.



Bọn quan binh đuổi tới, thấy Hòe Hoa ngã trong vũng máu, đều kinh sợ.



Lập tức một mặt phái người cứu trị, một mặt phái người đuổi theo hung phạm.



Mưa to trút nước, Thu Sinh bị quan binh truy đuổi như chó nhà tang, như ruồi bọ không đầu chạy tán loạn, bỗng nhiên trong rừng cây bắn ra một cây tên trúc, trúng đầu tên quan binh; tiếp đó là một khúc roi màu sắc rực rỡ ném tới, tập trung nhìn kỹ, là một con rắn, đáng cắn vào vai một quan binh. Mọi người thét chói tai trốn tránh. Bọn quan binh dừng lại, không biết phía trước có bao nhiêu mai phục, không dám tiến lên.



Thu Sinh chạy tới bên đó.



Người bắn tên lại là Bát Cân, hắn cũng đến tìm Hòe Hoa.



Biết nàng thông đồng với quan binh, muốn đến xem rốt cuộc là sao.



Ai ngờ vừa lúc gặp được Thu Sinh xuống tay giết Hòe Hoa, làm cho hắn kinh hãi.



Thu Sinh giết Hòe Hoa, bị quan binh đuổi bắt, hắn không khỏi sung sướng khi người gặp họa, tự nghĩ một lúc trừ bỏ 2 cừu địch, thoả lòng mình. Nhưng trong đầu chợt nhớ tới lời Lâm Xuân mắng hắn: " "phá tổ chim trứng làm sao còn vẹn, ngươi hiểu hay không? Không hiểu ta cho ngươi biết... Lâm gia không tốt, ngươi có thể tốt được?" Sắc mặt hắn liền âm tình bất định.



Nếu Thu Sinh bị bắt, có liên lụy Lâm gia hay không?



Hắn cũng nhớ đến lời Thái gia gia nói: "Ngươi thực sự có năng lực, tương lai lập ra một phần gia nghiệp. Cũng ngồi như vậy, nói với cháu chắt người rằng, "Ta khi đó bị lão tổ tông đày vào trong núi thế nào thế nào", vậy mới thể hiện được bản lĩnh của ngươi."



Hắn càng nghĩ càng không an tâm, vừa dậm chân, vừa đuổi theo quan binh.



Thu Sinh ở ngoài sáng, hắn ở trong tối, tạo ra không ít động tĩnh, dẫn dắt rất nhiều quan binh rời đi.



Cuối cùng, hai huynh đệ rốt cuộc hội hợp một chỗ.



Thu Sinh nhìn thấy người cứu hắn là Bát Cân, không khỏi giật mình.



Bát Cân chán ghét nạt nhỏ: "Còn không chạy? Đợi người đến bắt?"



Nói xong chạy vào rừng cây trước.


Một thân ướt nước mưa khi trở về, đầu tiên hắn đốt một đống lửa, đem củi ướt đặt bên đống lửa, sau đó nướng thịt nướng cá, hết sức quen thuộc.



Hắn ngồi bên đống lửa, chuyên chú nhìn chằm chằm tảng đá nướng thịt.



Đúng vậy, hắn không đem con mồi xuyên vào nhánh cây nướng, mà là dùng một tảng đá bẹp, đợi đá nóng lên, để thịt lên đá nướng.



Ánh lửa chiếu lên thần sắc hắn thong dong, nhàn nhạt.



Có khi nhớ tới cái gì, hắn khẽ cười.



Hắn không phải lặng lẽ cười, mà đối với bên cạnh cười, phảng phất như có người ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng hắn muốn liếc mắt nhìn nàng, nói với nàng. Thịt nướng xong, hắn nếm trước, sau đó nói: "Được rồi, có thể ăn.", rồi đặt lên phiến lá xanh trên tảng đá bên cạnh, lại nướng cá.



Đợi nướng xong, cuối cùng vẫn là một mình hắn ăn.



Hắn đến ngồi bên cửa động, nhìn mưa to bên ngoài cọ rửa khu rừng rậm xanh biếc, vừa ăn thịt nướng cá nướng, vừa thấp giọng nói: "Xem ngươi gây họa!". Oán trách nói, nghe qua lại không hề có khẩu khí oán trách.



Mưa rốt cuộc ngừng, bầu trời giống như đã trút hết nước, nên phá lệ trong vắt; núi rừng cũng được rửa sạch sẽ xanh biếc, những nhánh cây và thảo mộc bị mưa chèn ép lại vươn lên, ánh mặt trời chiếu sáng, sơn như phỉ thúy điêu khắc.



Hoàng Nguyên ra khỏi sơn động, đi xuống núi.



Hắn ngồi xuống một tảng đá bên sườn dốc, lẳng lặng nhìn nước lũ trong sơn cốc.



Thấy phía dưới có một tảng đá lớn ngăn cản, nước lúc cuốn xuôi đập vào bọt sóng văng khắp nơi, bỗng nhiên giật mình, nhớ lại không biết ở nơi nào thấy qua cảnh tượng "Trụ cột vững vàng", vội chạy về sơn động, từ trong gùi lấy ra bàn vẽ và bút chì, trở lại chỗ cũ ngồi xuống, vẽ tới vẽ lui.



Âm thanh hung mãnh thế nào, ta lù lù không động!



Hắn rất nhanh đã vẽ xong, như đã định liệu trước.



Vẽ xong, theo thói quen ôn hòa cười, nhẹ giọng nói: "Quả nhiên bất đồng!"



Trong tranh, tảng đá ngầm thật lớn đồ sộ mạnh mẽ vững vàng sừng sững trong nước lũ, khí thế hùng hồn, trăm ngàn năm, mấy vạn năm không biến, nhìn thương hải biến ruộng dâu. Yên lặng chăm chú nhìn bức họa này, sẽ bất tri bất giác bị lây nhiễm, trong lồng ngực trào ra cảm xúc cương nghị hào sảng.



Linh cảm, quả nhiên là có thể ngộ mà không thể cầu!



Hắn tựa hồ cảm thấy ý còn chưa hết, trầm tư một hồi, dùng bút chì xoát xoát viết, giây lát, bên bức tranh có thêm một bài thơ, tựa là < đá ngầm phú >.



Cất tranh, trong lòng hắn càng trong suốt minh lãng, đối với tương lai có tính toán rõ ràng.



Đến buổi tối, bầu trời vẫn trong vắt, ánh trăng lớn mà tròn, sao sáng phủ khắp. Hoàng Nguyên ngồi ở cửa động ngước nhìn bầu trời, có khi mỉm cười, có khi nói nhỏ, vừa giống như đang nói chuyện với ai đó; đêm đã khuya, hắn thổi tiêu, du dương mềm nhẹ, chim chóc nghe không sợ hãi, toàn bộ sơn lâm rơi vào giấc ngủ say...