Điền Duyên

Chương 46 : Vô phúc tiêu thụ

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


Cho nên, đối với Lâm Xuân và Cửu Nhi, Đỗ Quyên không lo lắng.



Nhưng nàng có chút động tâm quyết định, nghĩ rằng trong núi này hẻo lánh, mà kiếp trước nàng là giáo sư trung học, nếu xuyên qua lại chịu ân huệ của Lâm gia, về sau nàng sẽ nghĩ biện pháp chỉ bảo những đứa nhỏ nông thôn.



Với đời sau, giáo dục là chuyện lớn.



Như thế coi như nàng cũng tính xứng đáng với Lâm gia.



Kiếp trước trong núi giao thông không tiện lợi, nàng và Lý Đôn dạy học ở nông thôn, thôn trưởng thôn Thanh Tuyền vô cùng cảm kích, coi nàng và Lý Đôn như quý nhân, huống chi nơi này.



Cho nên sau khi nghĩ thông suốt, Đỗ đại tiểu thư không còn gánh nặng ở trong lòng.



Nàng luôn như vậy đối với cuộc sống. Mình làm việc không thẹn với lương tâm sẽ không nghĩ việc khác. Bởi vậy nàng rất nhẹ nhàng, rất thoải mái. Ngay cả năm đó lúc mẹ qua đời, Lý Đôn rời đi, nàng không có nửa điểm suy sút hay phiền muộn.



Thời điểm thương tâm nhất trong đời nàng là lúc khi vừa xuyên qua, mở mắt ra nhưng không thấy Lý Đôn, bởi vì nàng nghĩ rằng bọn họ nên chết bên nhau.



Hiện tại vì sao nàng lại nghĩ thoáng.



Khoan đã —— nàng có luẩn quẩn trong lòng sao?



Đỗ đại tiểu thư nghĩ nghĩ, hình như thật không có.



Vì thế, vợ Đại Mãnh liền phát hiện đứa bé trong ngực sờ chiếc vọng bạc trên cổ, đôi mắt tự do không chừng, cười đến ngọt ngào, miệng "y y nha nha" dằng dặc, thế nhưng còn thành giọng, không khỏi vui vẻ.



"Đứa bé này, thật là đáng yêu chết người. Thật muốn ôm về nuôi."



Phùng Thị vui sướng cười nói: "Thủy Tú lanh lợi như vậy, tẩu tử còn hiếm lạ đứa bé này?"



Thủy Tú ngồi trên băng ghế nhỏ ăn cơm, nghe lời này vội nói: "Hiếm lạ, hiếm lạ! Nương, đem Đỗ Quyên muội muội về nhà nuôi đi."



Vợ Đại Mãnh cười nói: "Nếu Hoàng thím không muốn thì cùng ta liều mạng."



Đang nói cười, bỗng nhiên nhìn quanh hỏi Phùng thị: "Sao không thấy Tước Nhi nhà ngươi?"




Bận rộn đến lúc sắc trời mờ tối, một nhà Lâm Đại Mãnh cáo từ.



Bởi Nhậm Tam Hòa sống một mình trong núi, hôm nay vì đưa con mồi đến mới vào thôn, Lâm Đại Mãnh liền mời hắn đi Lâm gia nghỉ tạm, sáng mai mới trở về. Hắn đồng ý.



Lúc đi, bọn người Hoàng Lão Thực và Lâm Đại Đầu  tha thiết đưa bọn họ tới cửa.



Hoàng Lão Thực nhìn Nhậm Tam Hòa nói: "Nhậm huynh đệ, thường đến chơi a."



Theo lẽ thường đây là lời khách sáo, nhưng Nhậm Tam Hòa lại trịnh trọng đáp ứng, hắn nói nhất định sẽ thường tới quấy rầy, tìm Lão Thực đại ca nói chuyện uống rượu.



Chờ bọn hắn đi xong, vợ Đại Đầu, Phượng Cô giúp Phùng Thị thu thập bát đũa. Phùng Trường Thuận và Hoàng lão cha ngồi nói chuyện trong nhà chính.



Hoàng Tước Nhi được xoa bụng, lại uống thuốc, quả nhiên hết đau, lập tức cả người thoải mái, trên mặt lộ ra tươi cười, mọi người mới yên tâm.



Đỗ Quyên cũng nhẹ nhàng thở ra.



Phùng Trường Thuận đang cùng Hoàng lão cha, Lâm Đại Đầu nói tiệc rượu hôm nay làm tốt, lại hỏi thăm tình hình nhà Lâm Đại Mãnh, chợt nghe trong phòng bếp có tiếng tranh chấp, vội nghiêng tai lắng nghe. Lại là thanh âm của Hoàng đại nương và Phùng thị.



Mọi người vội đi vào, vừa hỏi, thì ra vẫn là chuyện chia đồ ăn.



Buổi trưa mọi người đều ăn no, buổi tối liền ăn ít đi, bởi vậy thừa lại rất nhiều đồ ăn, có món gần như không động đũa. Thịt tươi cũng còn một ít, hơn nữa giữa trưa thừa đồ ăn không ít, dĩ nhiên là phần của chủ nhà.



Vợ Đại Mãnh rất rộng lượng để Phùng Thị và vợ Đại Đầu chia, nàng không cần.



Buổi sáng Nhậm Tam Hòa lại đưa con mồi đến, nàng liền đoán chừng thịt sẽ dư, tại chỗ chặt hai cái chân hươu mang về nhà. Giữa trưa đồ ăn nấu xong, còn nói Thủy Tú nhà nàng không có tới, múc đầy hai bát thịt lớn kêu con trai cả Phúc Sinh mang về.



Bởi vì con mồi vốn là chồng nàng đánh, người bên ngoài dĩ nhiên không phản đối.



Cho nên đồ ăn dư  tất nhiên không vào mắt nàng —— nhà nàng thường xuyên ăn thịt nên rất hào phóng.



Bởi vì lời nói của vợ Đại Mãnh, Phượng Cô ngượng ngùng nói muốn chia, lại vì con trai Tiểu Bảo, mặt dày cười với Phùng Thị nói: "Đại tẩu, buổi tối Bảo Nhi chưa ăn gì, đem bát thịt hoẵng này cho ta đi, ngày mai cũng có thể dỗ hắn một bữa cơm."