Điền Duyên
Chương 6 : Ăn hiếp người nhu nhược
Ngày đăng: 12:53 30/04/20
Đỗ Quyên bị phụ thân mới ôm, và với bước đi của hắn, chỉ cảm thấy thân mình chấn động, không biết đi phương hướng nào.
Vẫn chưa đi xa, rất nhanh hắn liền dừng bước, kêu lên: “Đại Đầu ca? Đại Đầu ca, ngủ sao?”
Đỗ Quyên liền nghe thấy một tiếng hỏi “Ai vậy?”
Trên đỉnh đầu đáp: “Là ta, Hoàng Lão Thực.”
Trong phòng lại hỏi: “Có việc sao?”
”Nương Tước Nhi sinh.” Hoàng Lão Thực đáp một tiếng, sau đó dừng một lát, tựa
hồ không biết giải thích ý đồ đến như thế nào, “Việc này, ngươi mở cửa
nói chuyện.”
Đợi một hồi, mới nghe đằng trước “Nha” một tiếng mở
cửa, thanh âm kia ngay kề bên, kinh ngạc hỏi: “Nương Tước Nhi sinh? Sao
không nghe thấy động tĩnh gì hết vậy?”
Hoàng Lão Thực thành
thật hồi đáp: “Lúc đốn củi trên núi sinh. Khi trở về cũng không xuống
sữa nên ôm đến, tìm Lâm tẩu tử xin chút sữa đút nàng.”
Khi
nói chuyện, trong phòng đã sáng đèn, một giọng nữ nói: “Hoàng huynh đệ
mau vào. Đệ muội ở trên núi sinh hả? Ái chà, cái này chịu tội! Nàng tự
trở về? Bú sữa nha, ta phải đi ngay xem xem...”
”Lẹt xẹt lẹt xẹt” tiếng bước chân đi ra.
Lâm Đại Đầu để Hoàng Lão Thực vào phòng, vừa nói: “Chậc chậc, đệ muội thật bản lãnh...”
Nữ nhân ra tới cả kinh kêu lên: “Ái chà, ngươi ôm bé tới? Trẻ vừa sinh
không thể ra gió! Ai! Ngươi bảo ta một tiếng đi qua là được...”
Đỗ Quyên cảm giác nàng tiến lên, bế mình ước lượng, ha hả cười nói: “Không nhẹ đâu. Để cho ta nhìn xem...” Xoay người liền hướng ngọn đèn sáng đi, hẳn là trong phòng.
Phía sau Lâm Đại Đầu hỏi: “Con trai hay là con gái?”
Hoàng Lão Thực nói: “Ai! Lại là con gái!”
Lâm Đại Đầu không thành ý trấn an nói: “Sinh nữa, lần tới sinh. Đệ muội sẽ sinh dưỡng, lại không phải chưa từng sanh con trai.”
Hoàng Lão Thực hàm hồ hai tiếng, hướng trong phòng hô: “Tẩu tử, làm phiền
ngươi. Lát nữa ta tới đón nàng. Ta đi gọi nương ta, nương Tước Nhi cần
người hầu hạ.”
Vợ Lâm Đại Đầu vội cao giọng nói: “Ngươi đi đi.
Không có chuyện gì. Đợi lát nữa ta tự mình đưa qua. Ta cũng muốn đi thăm nương Tước nhi.”
Vợ hắn thấy hắn không lên tiếng, lại cúi đầu dỗ Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên không chịu ăn nữa.
Nàng ký thác thân thể này vừa ra đời, sữa thím Lâm phong phú, một bên thôi
cho nàng bú no. Lại có chính là, lời nói của Lâm Đại Đầu làm nàng chán
ghét, nàng không có tâm tình ăn.
Vợ Đại Đầu cho là nàng ăn no.
Trẻ sơ sinh mỗi bữa ăn ít, lúc đói, nàng sẽ biết nên không hề dỗ nàng ăn,
đem nàng dựng thẳng lên đến, vỗ phía sau lưng đùa nói: “Hừ, nhỏ mọn như
vậy, ta không ăn. Không phải một ngụm sữa sao! Hừ hừ, không ăn. Cho là
ta nhỏ, nghe không hiểu sao? Trong lòng ta sáng đâu! Cái gì cũng
biết...”
Đỗ Quyên nghe xong suýt chút nữa rơi lệ, không phải là như vậy sao!
Ánh mắt của nàng, hoàn toàn không phải ánh mắt vô ý thức của trẻ sơ sinh,
nhìn về phía vợ Đại Đầu tràn ngập cảm kích, cảm thấy tâm phụ nhân này
thật tốt.
Vợ Đại Đầu bị nàng nhìn trong lòng xúc động, nhìn chồng nói: “Đứa bé này bộ dạng thật làm cho người thương. Nhìn ánh mắt sáng,
giống như cái gì đều hiểu. Sau này khẳng định là đứa bé thông minh có
khả năng.”
Lâm Đại Đầu đang hờn dỗi, nghe xong lời này, vội vàng lại gần xem.
Đỗ Quyên liền nhìn thấy một lão đại, tinh minh ánh mắt xem kỹ đánh giá nàng.
Tuy rằng ghét bỏ hắn, nhưng tới cửa xin cơm, cũng không thể bày mặt mũi cho người xem, lại nói, nàng sinh ra tính cách sáng lạn, vì thế hướng hắn
nhếch miệng cười.
Lâm Đại Đầu mắt sáng lên, quả nhiên cảm thấy vợ nói không sai.
”Nương đứa nhỏ, hay là ta nói với Hoàng Lão Thực, gả nha đầu kia làm vợ Xuân
Nhi của ta? Ta thấy vợ Lão Thực thân mình xương cốt không lớn, đừng nhìn bộ dáng nàng như có khả năng mạnh mẽ, hành hạ như thế, còn không biết
có thể xuống sữa hay không. Ta giúp hắn nuôi đứa bé này, coi như nàng là con dâu ta.”
Đỗ Quyên đang cố gắng đem sữa nuốt xuống,
trong lòng tự trách mình tham, ăn được quá no rồi, thân thể nhỏ chứa
không được nhiều, đột nhiên nghe lời nói này, thiếu chút nữa đem sữa sặc vào khí quản.
Không phải ăn một bữa sữa sao, liền muốn nàng bồi thường chung thân?
Hoàng Thế Nhân cũng không đen như vậy!!!