Điền Duyên

Chương 63 : Trong ổ gà bay ra kim phượng hoàng

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


Đang nói chuyện, có một phụ nữ bưng tới một chiếc bàn thấp, đặt trên giường La Hán, vợ Đại Mãnh vợ liền  bày đồ ăn lên trên.



Cơm là cháo được nấu đặc sệt thơm nồng; bốn chén nhỏ thức ăn chay: một chén măng trúc, một chén măng hấp, một chén bạch ngọc đậu hủ, một chén củ cải trắng hầm.



Dọn xong, các cháu dâu mới ắn cơm.



Lúc này Lâm gia gia cũng đi tới, cùng Lâm nãi nãi ngồi hai bên cái bàn thấp.



Cuối cùng Đỗ Quyên biết vì sao lão nhân gia trường thọ như vậy.



Trên bàn đủ loại thịt, bọn họ chỉ ăn cái này, thật đúng là thanh đạm quả dục.



Lâm nãi nãi múc một chén nhỏ cháo tự mình đút cho Đỗ Quyên.



Đỗ Quyên ăn vào miệng mới phát hiện, gạo này thật thơm.



Ân, ăn ngon!



Lâm gia gia vừa ăn, vừa cười híp mắt nhìn Đỗ Quyên.



Chẳng biết tại sao, Đỗ Quyên bị hắn nhìn trong lòng có chút sợ hãi.



Mặt hắn đầy nếp nhăn, mí mắt sụp xuống khiến cho hai mắt thành một khe hở. Trong kẽ hở kia lộ ra ánh sáng không đục ngầu mà thực ôn nhuận trong trẻo. Răng rơi không ít, môi có chút móm, đây cũng là lý do hắn ăn cháo.



Thấy Đỗ Quyên đề phòng nhìn hắn, lão nhân tinh cười hỏi: "Ăn ngon không?"



Đỗ Quyên đâu dám gật đầu, triển khai một khuôn mặt tươi cười với hắn.



Lâm gia gia và Lâm nãi nãi nhìn nhau, ý vị thâm trường cười.



Su khi Lâm gia ăn cơm trưa xong, lại chơi một chút thẳng đến lúc ăn cơm tối, một nhà Lâm Đại Đầu mới cáo từ.



Khi đi, Cửu Nhi không nỡ rời Lâm Xuân và Đỗ Quyên, nháo không cho đi.



Mọi người khuyên can mãi, bảo ngày mai sẽ đến nhà Đại Đầu thúc mới dỗ được hắn.
Các thân thích theo thường lệ đem con chủ nhà khen một phen.



Nhưng Hoàng Tước Nhi rất sợ người lạ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, đành phải khen nàng nhã nhặn bổn phận, lại khen không ra chuyện khác. Đỗ Quyên lại bất đồng. Người nhìn nàng, nàng cũng nhìn người, vừa nhìn vừa cười, cười rất tươi làm cho mọi người cũng tràn đầy vui mừng. Già trẻ lớn bé không ai không thích.



Tai Hoàng đại nương nghe đầy lời tán thưởng, lại không cao hứng bằng lúc trước.



Lúc trước, mỗi khi người ta hỏi tới tình hình nhà lão Đại, nàng thực lòng khen ngợi Đỗ Quyên. Đại nhi tử Lão Thực không có tiền đồ, lại không có con trai, con dâu cũng không hiền lành, Hoàng Tước Nhi không lanh lợi, duy nhất có thể cùng người khoe khoang chính là tiểu chất nữ Đỗ Quyên. Cả thôn không ai không khen, cho nên nàng dùng Đỗ Quyên làm mặt mũi.



Nhưng vừa nhìn thấy trên người Đỗ Quyên là áo da nhỏ và quần bằng gấm đoàn phúc, giày đầu hổ, là không thư thản.



Sa tanh như vậy, đừng nói đến mặc, ngay cả thấy cũng hiếm. Nàng thấy chỉ một lần là tại thọ yến của Lâm nãi nãi, nhìn thấy Lâm gia gia và Lâm nãi nãi mặc.



Đỗ Quyên mặc, căn bản không khác người, giống phúc tiểu đồng vui vẻ.



Nàng biết là mẹ nuôi Đỗ Quyên đưa.



Hỏi Hoàng Tước Nhi, quả nhiên là như vậy, còn đưa hai bộ.



Nàng nhìn, Hoàng Tước Nhi cao hơn Tiểu Bảo, vô vàn tiếc hận.



Dù lấy được xiêm y, Tiểu Bảo cũng không thể mặc.



Thấy mọi người vây quanh Đỗ Quyên đầy mặt hiếm lạ, khen không dứt miệng, Hoàng đại nương không được tự nhiên.



Đứa bé trong suốt mềm mại, sắc mặt trắng hồng như hoa như phấn.



Dung mạo như vậy cùng với bộ xiêm y kia, nàng lại không sợ người, cử chỉ rất hào phóng, nụ cười trên mặt chưa từng gián đoạn —— cho dù là không cười, khóe miệng cũng như cười như có như không; cũng không going những đứa trẻ bình thường khác tinh nghịch quào loạn, người nàng luôn sạch sẽ, mọi thứ đều tốt, sao cảm giác không giống người của Hoàng gia?



Chuyển mắt tới những đứa cháu khác: Hoàng Tước Nhi thì không nói, nàng cảm thấy đứa cháu này không lên được mặt bàn. Đại Nữu tuy quy củ văn tĩnh nhưng không có gì xuất sắc. Tiểu Bảo linh hoạt thông minh hơn —— đây là nàng tự cho là thế, nhưng so với Đỗ Quyên thì vẫn còn kém một chút.



Nàng càng nhìn càng không thoải mái, có cảm giác "trong ổ gà bay ra kim phượng hoàng".



Đây là cháu gái của nàng, nàng nghĩ không ra lý do không thoải mái, chỉ có thể cười gượng.