Điền Duyên

Chương 94 : Bí mật tính kế

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Đỗ Quyên giật tay về, cười nói: "Ta ngồi ở đây sưởi ấm. Ta sợ lạnh."



Hoàng đại nương nghe xong, vội nắm tay nàng, lại cho Phùng Thị một "tội danh": "Mẹ ngươi chưa cho ngươi mặc quần áo ấm? Suốt ngày cũng không biết bận rộn những gì mà thấy nàng cứ phòng trong phòng ngoài, trên núi duới ruộng, mà cũng không khá nổi, nuôi con cũng không nuôi nổi, chỉ biết làm bừa!"



Đỗ Quyên nhìn sắc mặt khinh thường của mọi người, thập phần đau đầu.



Sao vừa tùy tiện nói một câu là có thể kéo đến nương?



Hơn nữa cũng không là lời hay, nương làm gì cũng đều sai.



Nàng không muốn đi ra ngoài, đương nhiên không phải vì lạnh. Nàng không muốn chơi với Tiểu Bảo.



Nàng sợ Tiểu Bảo ngầm đánh nàng, nàng không có địa lợi nhân hòa ở đây.



Thứ hai nữa nơi này có mấy đứa nhỏ, nếu ai không cẩn thận ngã, va chạm hoặc là cãi nhau đánh nhau, nàng sợ mình sẽ thành người chịu tội thay.



Ba là sợ Hoàng Tước Nhi một mình, có chuyện gì mình cứu viện không kịp.



Cho nên, nàng quyết tâm ngồi ở đây, nghe các nàng nhàn thoại, xem Vinh Tử thêu hoa, ăn cơm xong đi về.



Ai ngờ nàng cố kỵ người khác, người khác cũng cố kỵ nàng.



Vừa lúc Phượng Cô tiến vào, ngăn cản bà bà nói: "Đừng để Đỗ Quyên chơi với bọn hắn. Bọn họ là con trai, không nặng không nhẹ, quay đầu chạm đụng nàng, cũng không tốt."



Vừa nói vừa nháy mắt Hoàng đại nương.



Có lẽ người thông minh đều có một loại trực giác. Phượng Cô rất đề phòng tiểu Đỗ Quyên.



Tiểu Bảo đã đụng độ đường muội vài lần, đều không chiếm lợi thế, thậm chí thiếu chút nữa gây ra mạng người, đích thực hắn không thích nổi nàng, lén nghiêm khắc dặn dò 2 đứa nhỏ khác, không cho trêu chọc nàng.



Hôm nay bà bà cố ý kêu Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi tới, nếu lúc chơi đùa có sơ xuất gì, người khác sẽ nói như thế nào?



Ông ngoại  Đỗ Quyên nói gia gia nãi nãi bọn họ không thương hai khuê nữ nhà lão Đại, nếu gặp chuyện không may, chỉ sợ không thể nói rõ.



Hoàng đại nương cũng bừng tỉnh đại ngộ.



Không thể để thông gia nắm được cán, hắn tinh hơn quỷ.



Hai tỷ muội tốt lành đến, cũng nên tốt lành đưa trở về.



Vì thế, Hoàng đại nương không cho Đỗ Quyên đi ra ngoài, cũng giữ Ngưu Nhi lại.



Đỗ Quyên chán đến chết. Thấy Ngưu Nhi cũng rất thông minh, liền nhìn hắn.



Một phụ nữ hỏi: "Đỗ Quyên, tiểu đệ đệ đẹp hay không?"




Lâm Xuân nghe xong, vội nhìn về phía Đỗ Quyên dò hỏi.



Cửu Nhi bật thốt ra: "Nếu bọn họ đánh ngươi thì sao?"



Ánh mắt nhìn qua mọi người trong phòng, hết sức đề phòng.



Đám người Hoàng lão cha nhất thời đen mặt.



Đỗ Quyên vội vàng nói: "Nãi nãi ta thương ta, mới không đánh ta đâu."



Nghe thế sắc mặt Hoàng đại nương mới tốt hơn một chút, phân phó Cửu Nhi và Lâm Xuân đi mau.



Trong mắt Đỗ Quyên chuyển động. Nhón chân lên, ghé sát vào tai Hoàng đại nương lặng lẽ nhỏ giọng nói hai câu, bộ dang rất thân thiết.



Hoàng đại nương nghe xong nhịn không được cười, nắm mũi nhỏ của nàng sẳng giọng: "Ngươi tinh quái!"



Rồi dặn dò: "Nãi nãi sẽ không giữ ngươi. Ngày mai lại đến."



Nàng kêu Hoàng lão Nhị cắt mấy cân thịt dê cho đại ca mang đi, rồi nhìn Hoàng Lão Thực nói: "Lão Đại, mang hai nàng về đi thôi. Chớ để cho nhà mẹ vợ ngươi nói chúng ta thấy hắn tới, cố ý gọi 2 đứa cháu ngoại đi, cố tình không cho hắn mặt mũi. Trở về nói với vợ ngươi: Các cậu đều tới. Mợ và biểu tẩu quanh năm suốt tháng cũng khó tới một chuyến, ngày mai thỉnh bọn họ qua ăn cơm. Gọi nàng nên chuẩn bị. Chúng ta chỉ có những người này, đừng kêu người không liên quan tới."



Đây là đang nói: ngày mai qua, không cho người nhà mẹ đẻ Phùng Thị tới.



Đỗ Quyên nhìn về phía Lão Thực cha, cũng không biết hắn nghe hiểu hay không.



Hoàng Lão Thực vội đáp ứng, cầm thịt dê, vui vẻ cáo từ.



Đỗ Quyên lại chào trưởng bối một vòng, mới cùng Hoàng Tước Nhi tay cầm tay rời đi.



Gần đây Hoàng Tước Nhi đã trấn định rất nhiều, lúc đi còn chào Hoàng đại nương: "Nãi nãi, chúng ta đi."



Hoàng đại nương phất tay nói: "Đi thôi, đi thôi. Mau về ăn cơm."



Chờ bọn hắn đi xong, mọi người đều hỏi đại nương vừa rồi Đỗ Quyên nói cái gì.



Hoàng đại nương cười nói: "Nàng nói nàng nhà Nhậm thúc hôm nay có rất nhiều thịt ngon, nàng muốn qua đó ăn cơm. Nếu ăn ở đây, ăn hết thịt đưa cho gia gia nãi nãi, không có lời."



Mọi người sửng sốt rồi ha ha cười lên, ngay cả Hoàng lão cha cũng vui vẻ cười.



Khó trách Hoàng đại nương cũng đuổi đại nhi tử đi.



Ngẫm lại cũng đúng, giận người ta, giữ lại nhi tử và cháu gái, hại bọn họ ăn không được thịt ngon, thuần túy là hại người mà không lợi mình.



Không ăn thì không ăn, nhưng không thể tiện nghi người ngoài.