Diện Thủ

Chương 10 : Diệp Trường Vân nhảy múa

Ngày đăng: 02:52 19/04/20


Tỷ đệ hai người chậm rãi từ Trường Nhạc Cung thong thả bước ra, Triệu Trệ nhớ tới sắc mặt Úc thái phi vừa rồi, liền thuận miệng hỏi. Triêu Dương chỉ cười nhẹ, cũng không nói đến nữa. Triệu Trệ thấy vậy, không hỏi lại, chậm rãi tản bộ cùng tỷ tỷ trên hành lang dài uốn lượn.



trên hành lang gấp khúc u tĩnh, đèn cung đình từng cái sáng lên, Triêu Dương công chúa cùng đương kim Hoàng thượng Triệu Trệ vai kề vai chậm rãi đi qua, phía sau là một đám cung nữ cẩn thận hầu hạ.



"Hoàng tỷ, phụ hoàng trước khi lâm chung còn nhắc tới người."thiếu niên thiên tử Triệu Trệ vừa mới đăng cơ nhìn tỷ tỷ mình, trong mắt có thâm ý.



Triêu Dương công chúa cười lạnh một tiếng, phảng phất không chút để ý nói: "Triêu Dương hẳn là may mắn, phụ hoàng thế nhưng còn nhớ rõ ta nữ nhi này!"



Triệu Trệ nhẹ nhàng thở dài: "Hoàng tỷ, ngươi không cần nói như vậy, có một số việc phụ hoàng cũng là bất đắc dĩ."



Triêu Dương công chúa thu hồi cười lạnh: "Phụ hoàng có khổ sở, Triêu Dương đương nhiên có thể thông cảm, trong lòng Triêu Dương hiện thời vẫn cảm kích phụ hoàng, có thể để ta ở Túc Ninh thành, sống tạm đến cuối đời, hoang đường qua ngày! Chẳng qua --" nàng mị mâu vừa chuyển, buồn bã nói: "Triêu Dương chính là ngẫu nhiên sẽ cảm thán, dưới đại mạc Kỳ Liên sơn kia, có bao nhiêu lệ của nữ nhi Đại Viêm?"



Triệu Trệ khẽ thở dài một cái, đưa tay nắm tay Triêu Dương công chúa, trên khuôn mặt trẻ trung chậm rãi toả ra ý chí chiến đấu kiên quyết.



hắn nhìn tỷ tỷ mình, trịnh trọng mở miệng nói: "Ngươi phải tin tưởng ta, bắt đầu từ Triệu Trệ ta, sẽkhông bao giờ có hòa thân nữa; cũng từ Triệu Trệ, thiên hạ Đại Viêm ta sẽ không bao giờ mặc cho Hung Nô ngông cuồng như thế nữa!"



Triêu Dương công chúa nghiêm cẩn nhìn chằm chằm thiếu niên hăng hái này, nhàn nhạt nở nụ cười: "Ta tin tưởng ngươi, Trệ, từ nhỏ ngươi chính là một đế vương."



Triệu Trệ nghe tỷ tỷ nói như vậy, vừa rồi ý chí chiến đấu sục sôi bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, khẽ cười nói: "Tỷ tỷ, nếu ngươi thân là nam nhi, thiên tử Đại Viêm này Trệ nhất định nhường cho người hiền."



Triêu Dương công chúa có chút bất đắc dĩ nở nụ cười: "Trệ, miệng ngươi càng ngày càng ngọt, trách không được Hi Ninh mỗi ngày cười như uống mật đâu!"



Hi Ninh là trưởng nữ của Trấn Bắc hầu cầm giữ binh quyền trấn thủ một phương, cũng là thê tử chỉ phúc vi hôn của Triệu Trệ từ khi còn nhỏ, hiện thời dĩ nhiên là hoàng hậu.



Triệu Trệ nghe tỷ tỷ nói đến Hi Ninh, trên mặt đã có tia bất khoái: "Hoàng tỷ, ngươi xem vừa rồi mẫu hậu cũng nhắc tới, nói Hi Ninh luôn không có tin vui, lời nói bên trong hơi có chút bất mãn!"



Triêu Dương công chúa thấy trên mặt Triệu Trệ hơi có chút ý tứ hàm xúc làm nũng, buồn cười, cười nói: "Trệ, ngươi xem ngươi, đã làm Hoàng thượng sao còn giống tiểu hài tử đâu! Hậu cung giai lệ ba ngàn, người nào không thể lưu lại thừa tự cho ngươi!"



Triệu Trệ con ngươi tinh lượng nhìn tỷ tỷ, thấp giọng nói: "Hậu cung giai lệ ba ngàn bất quá là chút dung chi tục phấn thôi, có mấy ai như Hoàng tỷ đâu..." nói xong lời cuối cùng, thanh âm càng trầm thấp, không thể nghe thấy.



Triêu Dương công chúa mị mâu lưu chuyển, liếc đệ đệ một cái, mím môi không nói.



Triệu Trệ cúi đầu gọi: "Hoàng tỷ..."



Bóng hoa u ám mà thâm thúy, sâu trong con ngươi Triệu Trệ có một loại ý tứ hàm xúc làm cho người ta khó có thể đoán được, một tiếng gọi khẽ, một tiếng thở dài, có chút làm nũng, có chút phiền muộn, càng cũng có chút hương vị nói không nên lời, cứ như vậy ẩn ẩn phiêu tán trong gió, rơi xuống bụi hoa, tịch mịch không tiếng động.



cung nữ phía sau dĩ nhiên dừng bước chân, người người cúi đầu liễm mục, phảng phất các nàng bất quá là lúc này quần áo bóng hoa bên cạnh hành lang.



Diệp Trường Vân tay cầm đèn lồng, cũng cúi đầu, lại nhịn không được vụng trộm nâng con ngươi, liếc về thiếu niên đế vương kia.



Người kia, đó là người có quyền thế lớn nhất thiên hạ này.



hắn, trong tay nắm đại quyền sống chết bao nhiêu người.
Nữ tử hồng y che mặt, đúng là Diệp Trường Vân.



Diệp Trường Vân đong đưa hông, giống như đêm hôm đó ở dưới thân Tiêu Đồng thẹn thùng đón ý nóihùa, đôi mắt nửa mở nửa khép, muốn cầu còn đợi, phảng phất mang tất cả tâm sự như dòng nước chảy qua tim.



Cảm giác được con ngươi thiên tử gắt gao nhìn chằm chằm mình, như chim ưng nhìn thấy con mồi, trái tim nàng không khỏi một trận dập dờn, đẩy mông, ưỡn người, xoay thắt lưng, ngẩng đầu, nâng cánh tay, kỹ thuật nhảy của nàng càng thêm liêu nhân, con ngươi cũng càng thêm mê say.



Giờ khắc này, nàng đợi thật lâu, mới đợi được đóa hoa của mình chậm rãi nở rộ.



Nàng tư lắc lư bộ ngực lớn, vòng eo như dương liễu dập dờn, bộ ngực từng có một đôi bàn tay to thô ráp vuốt ve mà càng tròn, vòng eo vì trái tim có một mối tương tư mà càng hao gầy. Lúc nàng như dương liễu nhẹ lay động trong sảnh, một đôi con ngươi như chim ưng gắt gao dõi theo vòng eo nàng.



Nàng trong lòng cười khẽ, môi nàng hồng nhuận sáng bóng, chỉ đợi người hái hoa nhẹ nhàng nhấm nháp; mắt nàng khiến người say mê, giống như thiếu nữ tư xuân ẩn dấu muôn vàn ai oán sầu triền miên.



Đúng vậy, môi nàng tịch mịch nở hoa không người nhấm nháp, một đoạn tâm sự phong lưu sớm dã tràng xe cát.



Nàng mềm nhẹ cười tịch mịch, môi hồng nhuận nhẹ nhàng khép mở, cúi đầu ngâm xướng.



Ngâm xướng kia, yêu kiều trầm thấp, như khóc như than, uyển chuyển trăm hồi, anh anh thành vận, phảng phất như đêm hôm đó đoàn tụ trong điện đứt quãng ngâm nga, trong đêm tối chậm rãi dập dờn mở ra.



"Lúc phương huyên mới sinh, là cỏ không lo sầu. Lông mày chưa vẽ xong, sao ôm được lang quân."



Trong đường thiếu nữ chưa hiểu chuyện xấu hổ đỏ mặt, nữ tử hiểu được huyền diệu trong đó vụng trộm tràn ra vẻ cười ái muội.



Triệu Trệ chậm rãi thu hồi con ngươi, quay đầu nhìn về phía tỷ tỷ, lại nhìn thấy Triêu Dương công chúa đang cười yếu ớt nhìn mình.



"Hoàng tỷ tỷ, thanh âm của ca kỹ này, rất giống một người đấy!"



Triêu Dương công chúa nghe vậy cười khẽ, ý tứ hàm xúc không rõ "a" một tiếng.



Triệu Trệ ánh mắt lại chuyển tới ca kỹ hát hay múa giỏi kia, nhàn nhạt nói: "Kỹ thuật nhảy của nàng, cũng rất giống một người đấy."



Triêu Dương công chúa lần này đến một tiếng "a" cũng không có, chỉ thiên kiều bá mị cạn một chén rượu.



Triệu Trệ nhìn chằm chằm ca kỹ kia thật lâu, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ngay cả mắt nàng, cũng cực kỳ giống một người." hắn nói xong, thanh âm bỗng nhiên phảng phất trầm thấp: "Kỳ thực càng giống bộ dáng nàng mười bốn tuổi!"



bộ dáng mười bốn tuổi?



Năm nay Triêu Dương công chúa, đã mười chín tuổi.



Triêu Dương công chúa mười chín tuổi, nghe được tiếng trầm thấp đó, hơi hàm ý châm biếm nở nụ cười.



Trong sảnh, Diệp Trường Vân múa yêu mị mà nhẹ nhàng, con ngươi ẩn dấu vô hạn phong tình lại dẫn theo một tia hồn nhiên.