Điền Viên Cẩm Tú

Chương 10 : Cả nhà hành động, cần cù thay đổi cuộc sống

Ngày đăng: 17:31 30/04/20


Cuối cùng bánh chèo cũng được bày lên bàn! Mọi người đều ăn vội vài cái cho đỡ thèm, sau đó mới từ từ | thưởng thức.



Tử La nghĩ bây giờ nên trồng ít cải thảo, dù sau thì mảnh đất sau vườn cũng phải tận dụng triệt để mới được, như vậy mùa đông đến cũng không phải sầu lo chuyện không có rau ăn nữa. Nàng nói: “Đại tỷ, chúng ta trồng một ít cải thảo đi, cái này ngon quá, trồng ngay ở sau nhà ý.”



Tử Vi ngẫm nghĩ một lúc, thấy cũng phải thì nói: “Được, ngày mai ta sẽ sang xin Trần thẩm ít hạt giống cải thảo và củ cải trồng sau vườn, A La thông minh quá.”



“Vậy mai ta và Tử Hiên sẽ xới đất.” Tử Thụ cũng nói.



“Muội cảm thấy cuộc sống của chúng ta càng ngày càng tốt hơn đó.” Tử Đào vui vẻ nói.



“Đúng vậy! Tiểu muội đúng là phúc tinh của chúng ta.” Tử Hiên cũng cười nói.



“Nhị ca lại trêu muội, huynh còn nhớ mấy chữ đại ca dạy chúng ta trưa nay không? Còn không mau ăn nhanh rồi đi ôn tập đi.” Tử La nói. Trưa nay ăn cơm xong, Tử Thụ đã dạy mọi người viết tên của mình trên đất bùn.



“Chuyện đó sao làm khó được ta. Ta cực kỳ thông minh đấy nhé!” Tử Hiên nói.



“A...! Vậy chúng ta sẽ thi xem ai học giỏi nhất, nhị ca, huynh có dám không?”



“Có gì không dám, ta mà sợ một đứa nhóc như muội chắc.” Tử Hiên nói xong thì thấy hối hận ngay. À La vô cùng thông minh, đại ca mới chỉ dạy con bé một lần, nó đã đọc được tên mình rồi, còn nhanh hơn cả mình nữa. Đương nhiên không phải là cậu không học được, chỉ là cậu hơi hiếu động, không chịu ngồi yên thôi. Cùng lắm thì sau này chăm chỉ một chút, cậu không tin không bằng được tiểu muội.



Nếu Tử La biết Tử Hiên nghĩ như vậy, nhất định sẽ nói: Xem kìa, không phải đã rơi vào lòng bàn tay của ta hay sao. Tử La biết nhị ca là một cậu bé vô cùng thông minh, chỉ là hơi nghịch ngợm, cho nên nàng phải khích tướng vài câu mới được.



Tử Thụ nghe mọi người đều thích học như thế thì vô cùng vui vẻ, nói: “Hôm nay ăn cơm sớm, giờ mới giờ Dậu, lát cơm nước xong, ta sẽ dạy mọi người viết chữ tiếp.”



Hôm sau, cả nhà đều dậy sớm. Ăn sáng xong, mọi người đều ra sau vườn chuẩn bị trồng rau. Trước tiên, mấy người nhổ hết đám rau thưa thớt ở đây lên trước, buổi trưa làm một nồi canh rau thập cẩm, dù gì chỗ rau này cũng đủ ăn một bữa no nê. Tiếp theo, Tử Vi và Tử Hiên rẫy cỏ, Tử Thụ xới đất, còn Tử La và Tiểu Lục thì đi sau nhặt cỏ dại.



Tử La thấy trong đất có rất nhiều sâu và giun, nhớ đến đám gà con lông xù ở nhà, nàng bèn nói với Tử Vi: “Tỷ tỷ, chúng ta mang mấy con gà con ở nhà ra đây ăn sâu được không?”



Tử Vi thấy dưới đất đúng là có rất nhiều giun dế, nói: “Được, muội và Tiểu Lục mang gà con tới đây đi, muội đúng là tiểu quản gia mà.”



“Vâng.” Tử La vui vẻ đáp, sau đó gọi Tiểu Lục mang đám gà con đang thả dưới gốc hải đường đến đây. Mười con gà con được Tử La và Tiểu Lục nuôi rất tốt. Hai đứa trẻ rất thích đám vật nuôi này, còn thường xuyên cho chúng nó ăn, thấy chúng vừa tới đã lao vào đám đất tranh giành con mồi thì vô cùng vui vẻ.




“Thiết Trụ ca ca, chúng ta định nuôi giun cho gà ăn. Huynh xem, mấy con gà đang ăn rất vui vẻ kìa.” Tử La chỉ vào đám gà đang bới giun, nói.



Thiết Trụ cực kỳ kinh ngạc: “Sao mọi người lại nghĩ ra?”



“Thằng nhóc kia, mau tới giúp.” Tử Hiển thúc giục.



Chuyện này, chuyện này...” Thiết Trụ bắt đầu khó xử.



Không thể ngờ được, Thiết Trụ suốt ngày nghịch ngợm gây sự lại sợ mấy con giun này. Tử La không đành lòng nói: “Thiết Trụ ca ca, huynh có thể dùng que bắt nó giống muội này, rồi các ca ca sẽ nhặt sau.”



Đến lúc Tử Vi gọi ăn cơm, mọi người đã bắt được không ít giun rồi. Tử La bảo đại ca đến chỗ hàng rào râm mát cách xa nhà đào một cái hố, đổ nước vào để đất được ẩm, sau đó thả lá cây đã mục nát vào, rồi thả giun vào trong.



Mọi người đến tiền viện, Tử Vi nói với Thiết Trụ: “Thiết Trụ cũng ở lại dùng cơm đi. Ta nấu cả phần của đệ rồi.”



“Sao ta có thể không biết xấu hổ thế được, mẹ sẽ mắng ta đấy.” Thiết Trụ vò đầu nói.



“Ăn thì ăn đi, ngươi sợ thẩm thẩm từ lúc nào thế?” Tử Hiến không chút khách khí nói.



“Được rồi, mọi người ăn cơm đi. Thiết Trụ mau tới đây, đệ đã bận rộn giúp bọn ta cả buổi rồi. Kệ Tử Hiên.” Tử Vi nói.



“Vậy ta cung kính không bằng tuân lệnh.” Thiết Trụ tỏ vẻ nho nhã nói một câu.



Tử Hiên thấy vậy thì trợn mắt, thằng nhóc này đúng là biết giả bộ, không biết là lúc nãy ai ở trên đường nhớ mãi không quên đĩa bánh chèo hôm qua cậu mang sang nữa. Tối qua, cậu mang bánh chéo sang cho Trần thẩm, nhưng Trần thẩm không nỡ ăn mà để phần lại cho Thiết Trụ, tiểu tử này ăn xong cứ nhớ mãi không thôi.



Cơm chiều là Tử Vi dùng nước canh ninh xương hôm trước nấu cháo ngô, còn dùng tóp mỡ để làm bánh bột ngô nữa. Từ khi Tử Vi học được chút bí quyết ở chỗ Tử La, khả năng bếp núc của nàng đúng thật là đột nhiên tăng mạnh.



Trên bàn cơm, Thiết Trụ quên sạch chuyện mấy con giun, được ăn ngon, liền mở miệng nói sau này có chuyện gì cứ tìm hắn. Chuyện này khiến Tử la không khỏi cảm thán nói: Đúng là đồ tham ăn.



Trong lúc vui vẻ ăn cơm chiều, bọn họ không hề biết rằng, một âm mưu đang được hình thành.