Điền Viên Cẩm Tú

Chương 100 : Hà gia

Ngày đăng: 17:32 30/04/20


“Ta nghĩ, hiện tại cũng chỉ có nhà các cháu có thể giúp nhà ta thôi! Tử Thụ à, các cháu có hai mươi lượng bạc không? Nếu có thì cho ta mượn trước, đợi ta bán ruộng xong nhất định sẽ trả lại cho các cháu! Nhà ta chỉ trồng chờ vào số bạc này mới cứu được Đào Hoa tỷ thôi!”



Trần thẩm khóc nức nở, dùng tốc độ cực nhanh để nói.



“Trần thẩm chờ một chút!” Tử Vi thấy Trần8thẩm gấp gáp như vậy, cũng không hỏi nhiều mà đi thẳng vào nhà lấy bạc.



“Trần thẩm, đây là hai mươi lăm lượng bạc, đủ chưa ạ?” Tử Vi đưa thỏi bạc cho Trần thẩm.



“Đủ rồi! Đủ rồi!” Trần thẩm vội vàng nhận bạc rồi đưa ngay cho người thanh niên phía sau: “Mau mau lên trấn trên mua thuốc cho Đào Hoa đi!”



Người thanh niên kia nhận bạc, quay người dập đầu mấy cái với huynh muội Tử La rồi cùng Trần thúc chạy nhanh ra ngoài. Việc này khiến mấy người Tử La không khỏi6giật mình!



“Trần thúc, hai người đánh xe trâu mà đi!” Tử La hổ to,



Từ những lời vừa nãy của Trần thẩm, Tử La đại khái cũng đoán được Đào Hoa tỷ đã xảy ra chuyện, cho nên nhà Trần thẩm mới vội vã xoay tiền để lên trấn trên mua thuốc cho Đào Hoa tỷ như vậy.



Trần thúc và người thanh niên kia nghe Tử La nói thế thì đứng lại.



“Đúng, đúng, đánh xe trâu đi.” Trần thúc nói.



“Lấy xe trâu nhà bọn cháu ấy. Dùng Tiểu Hắc sẽ đi nhanh hơn.” Tử Hiên nói.



Tử Thụ và3Tử Hiển thấy Trần thúc gật đầu, liền chạy vào hậu viện đánh xe trâu ra cửa.



Trần thúc và người thanh niên kia cảm ơn đám người Tử La rồi ngồi lên xe trâu, vội vàng đánh xe lên trấn trên.



“Lần này thực sự rất cảm ơn các cháu. Bây giờ ta phải đến Hà gia xem tình hình Đào Hoa thế nào đã, tạm thời không thể giải thích cụ thể với các cháu được.” Trần thẩm thấy Trần thúc đã đi mua thuốc rồi, cũng hơi yên lòng, nhưng bà còn muốn đến xem tình5hình của Đào Hoa ra sao.



“Trần thẩm, ở đây cách Hà gia không xa, để bọn cháu đi với thẩm xem có giúp được gì không. Hơn nữa, chưa biết Đào Hoa tỷ xảy ra chuyện gì, bọn cháu cũng không yên lòng được.” Tử Vi nói.



“Đúng vậy! Trần thẩm, bọn cháu cũng muốn đi xem tình hình Đào Hoa tỷ thế nào. Bình thường Đào Hoa tỷ đối xử với bọn cháu rất tốt. Bấy giờ tỷ ấy xảy ra chuyện, bọn cháu sao có thể không tới thăm tỷ ấy chứ.” Tử La nói.
Đám Tử La vẫn còn đang khó hiểu, thì có một giọng nói vang lên.



“Mọi người là người nhà mẹ đẻ của vợ Đại Sơn sao?” Một nữ nhân tâm hơn hai mươi tuổi từ nhà bên cạnh đi ra, nhìn thấy đám người Tử La liền hỏi.



“Đúng vậy! Ta là mẹ của Đào Hoa, xin hỏi cháu là?” Trần thấm hỏi.



“Ôi! Hóa ra đúng là thẩm. Cháu là Hà Ngũ Nương sống cạnh nhà Hà tú tài, vợ của Đại Sơn đang ở nhà cháu. Mọi người mau vào thăm nàng ấy đi.”



Thiết Đản nghe thế, liền đánh xe trấu đến nhà Hà Ngũ Nương!



Trần thẩm không đợi Thiết Đản buộc xe bò xong, cũng không kịp hỏi Hà Ngũ Nương tại sao Đào Hoa lại không ở nhà Hà tú tài mà lại ở nhà Hà Ngũ Nương đã chạy vội vào trong.



Đám người Tử La cũng vội vã đuổi theo sau.



Họ vừa vào cửa liền thấy có một đám người đứng trong sân nhà Hà Ngũ Nương, còn có cả tiếng mắng chửi chói tại của một bà lão truyền đến tai họ.



“Hay lắm tiểu tiện nhân xấu xa, dám trộm trâm vàng của Hà gia chúng ta. Nếu ngươi không trả lại trầm vàng thì cẩn thận chúng ta đuổi người về nhà mẹ đẻ đấy. Đừng tưởng trốn ở trong không ra thì bà đây không có cách nào bắt được ngươi. Ra đây! Ngươi ra đây ngay cho ta! Cái đồ trộm cắp! Hà gia chúng ta đen đủi tám đời mới rước phải một thứ hèn hạ như vậy.”



Tử La nghe tiếng mắng chửi chói tai thì vô cùng khó chịu.



Trâm vàng mà bà ta nhắc tới làm nàng nhớ đến lời chồng của Đào Hoa tỷ - Hà Đại Sơn từng nói, hắn lấy trầm vàng của Đào Hoa tỷ trả cho đại phu. Chắc chắn người bà ta đang mắng là Đào Hoa tỷ rồi.



Mọi người xung quanh nghe bà ta la hét như vậy thì không khỏi bàn tán xôn xao.



“Vợ Đại Sơn bình thường là người biết lễ nghĩa, vô cùng chăm chỉ mà, sao có thể làm ra chuyện trộm cắp đó được?”



“Là bà không biết đấy thôi. Có tên trộm nào viết ta là trộm lên mặt chắc.”



“Không ngờ vợ Đại Sơn lại là người như vậy. Bình thường thấy nàng ta làm hết việc này việc khác cho nhà Hà tú tài, cơm ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ta còn thông cảm cho nàng ta, không ngờ nàng ta lại là một đứa ăn trộm!”