Điền Viên Cẩm Tú

Chương 107 : Thoát ly khỏi hà gia (2)

Ngày đăng: 17:32 30/04/20


“Hoa nhi chỉ là không cẩn thận mới và phải vợ Đại Sơn thôi, lão già này thay nó xin lỗi các ngươi, được chưa?” Hà lão gia nãy giờ vẫn ngồi im giả2chết nghe thấy mọi người phê phán Hà gia bọn



họ thì tức tới suýt ngất xỉu. Thực chất, không phải là ông ta lo cho Hà Hoa mà chỉ là không chịu được người8trong thôn chỉ trích nhà mình thôi. Hà lão gia cố ý hạ mình, lấy thân phận trưởng bối nhận sai để mọi người cảm thấy Trần thẩm hùng hổ lỗ mãng. Nhưng suốt6mấy năm qua ông ta ở Hà gia thôn kiêu ngạo quen rồi, lời nói vẫn ngạo mạn như thế, cũng không đạt được hiệu quả như ông ta mong muốn.



Mọi người cũng thấy3ông ta muốn lấy thân phận để ép người, không cho Trần thẩm nói tiếp.



“Hà lão gia, không phải ta nói ông, có phải ông đang muốn lấy thân phận ép người không?” Trần5thẩm thấy đến Hà gia lão gia cũng biết diễn trò như vậy, liền không cho bọn họ thể diện nữa.



“Bà... bà... điều phụ!” Hà lão gia suy nghĩ nửa ngày mới thốt ra được một câu như vậy.



Tử La thấy Hà lão gia còn liều chết mắng Trần thẩm là điều phụ, suýt nữa bật cười thành tiếng. Có điều Tử La nhịn xuống, nhưng vẫn có nhiều người bật cười.



“Hà Hoa nó có cố ý hay không thì ta nghĩ bản thân nó rõ ràng hơn ai hết, không phải Hà lão gia ông nói một câu không phải là có thể cho qua. Được, vậy chúng ta tạm thời không nói đến chuyện Hà Hoa cố ý hay không, nhưng tại sao mẹ con Hà lão bà thấy Đào Hoa ngã xuống đất còn không lại đỡ? Đào Hoa đã kêu đau bụng, nhờ các ngươi đi tìm đại phu, sao các ngươi vẫn thờ ơ lạnh nhạt? Nhà họ Hà các người đúng là lòng dạ độc ác! Đào Hoa nói thế nào cũng đang mang thai cháu trai của Hà gia các ngươi đấy!” Trần thẩm tiếp tục nói.



“Bà nói bậy! Đứa con trong bụng Đào Hoa thối kia không phải của Hà gia chúng ta. Bọn họ, cả nhà Hà Lão Thực đều không phải con cháu Hà gia, bọn họ chỉ là một đám nghèo rớt mồng tơi được Hà gia chúng ta tốt bụng thu nhận thôi! Cái gì mà con cháu Hà gia? Ta nhổ vào. Không biết xấu hổ!”



Hà Hoa thấy người chung quanh đều chỉ trỏ mình, thẹn quá hóa giận, nói ra những lời đám người Hà lão bà thường ngày vẫn lén lút nói với nhau.



Hà gia Tam tức phụ nghe Hà Hoa buột miệng nói như thế, biết là không kịp ngăn cản nữa rồi.



Quả nhiên, Hà Đại Sơn nghe Hà Hoa nói vậy, hắn cũng không nhịn được nữa: “Ha ha! Thì ra đây là ý nghĩ của nhà họ Hà các người! Đáng thương cha mẹ ta bao nhiêu năm qua ở Hà gia làm trâu làm ngựa cho các người, chỉ mong một ngày nào đó các người có thể thực sự coi cha mẹ ta như người trong nhà, ha ha, không ngờ Hà gia các người xưa nay chưa bao giờ nghĩ vậy!”



Vợ chồng Hà Lão Thực chính tại nghe Hà Hoa nói thế, lại nghĩ tới nhiều năm qua mình ở Hà gia trả giá nhiều như vậy, cõi lòng nguội lạnh.



“Xem ra Hà gia các người không phải lòng lang dạ sói bình thường. Cho dù Đào Hoa không mang thai con cháu Hà gia các người, nhưng Đào Hoa cũng là bị Hà Hoa đẩy. Cho dù Hà Hoa không cố tình đẩy, nhưng các người cũng phải đỡ Đào Hoa dậy, mời đại phu cho nó chứ?”




“Trâm cài này là nhà Trần thẩm nhờ mấy huynh muội chúng ta lên trấn trên mua về. Nếu mọi người không tin thì có thể mượn đại phu trấn trên cái trâm cài rồi tới Châu Ngọc Lâu xem thử. Ta tin chưởng quỹ Châu Ngọc Lâu vẫn còn nhớ huynh muội chúng ta”



“Bởi vì cái trâm kia là kiểu dáng mới ra trong tháng đó của Châu Ngọc Lâu, hơn nữa cửa hàng trấn trên chỉ có duy nhất một cái. Ta tin chưởng quỹ vẫn còn nhớ huynh muội chúng ta. Dù sao có rất ít người trẻ tuổi đi mua trang sức như vậy?



Hà lão bà nghe Tử Hiên nói tới đây hoàn toàn không có cách nào phản bác nữa, mặt bọn họ ai nấy đều rất khó coi. Tử La thấy vậy lén giơ ngón tay cái với Tử Hiên, Tử Hiên cho Tử La một ánh mắt kiêu ngạo.



Mọi người đều thấy rõ rằng đám người Hà lão bà tưởng Trần thẩm không nói được xuất xứ của trâm cài nên muốn cướp của họ, nào ngờ trâm cài của người ta lại đặc biệt đến thế.



Hà lão gia thấy mọi người lại chỉ trích Hà gia, ông ta thấy mặt mũi nhà họ Hà hôm nay mất sạch rồi, không thể làm gì khác hơn là mắng Hà lão bà: “Lão bà tử, bình thường ta đều nói với bà là không được tham mấy thứ nhỏ nhặt, giờ hay rồi, xem kết cục thế nào đây!”.



Hà lão bà nghe Hà lão gia nói vậy thấy oan ức, rõ ràng ông ta cũng đồng ý bà ta làm vậy mà! Nhưng bà ta không dám phản bác. Bà ta biết bây giờ phải im lặng, vì nói đàn bà trong nhà tham lam làm ra chuyện như vậy, so với nói cả nhà họ Hà tham của hồi môn của cháu dâu thì dễ nghe hơn nhiều.



Nhưng mọi người ở đây không phải ngu ngốc, bọn họ đều biết rõ ràng mọi chuyện xảy ra.



Chuyện này chắc chắn không phải ý của một mình Hà lão bà. Bởi vì lúc chiều đám người Hà lão bà đến nhà hàng xóm đòi trâm cài của Đào Hoa gióng trống khua chiêng như vậy, kẻ ngu mới tin chuyện này là ý của một mình bà ta!



“Nói vậy chúng cháu cùng Hà gia ai đúng ai sai, mọi người ở đây đều rõ ràng, không biết Hà thôn trưởng thấy thế nào?” Lúc này Trần thúc bước ra nói.



“Chuyện hôm nay đúng là Hà gia đuối lý, mọi người yên tâm, Hà gia thôn chúng ta không phải không hiểu đạo lý, ở thế hiếp người. Chúng ta nhất định sẽ cho nhà cháu một công đạo. Không biết nhà cháu muốn Hà gia làm thế nào mới hợp lý đây?”



Hà thôn trưởng đã suy nghĩ rõ ràng, chuyện hôm nay ông nhất định phải đứng về lẽ phải, nếu không qua hôm nay Hà gia thôn bọn họ sẽ mang tiếng. Sau này đừng mong có người bằng lòng gả con gái đến thôn bọn họ. Ai dám gả con gái đến nơi ngược đãi con dâu, còn được thôn dần bênh vực như vậy chứ?



Hơn nữa, ông cũng biết Trần gia này không phải người dễ bị bắt nạt.