Điền Viên Cẩm Tú

Chương 110 : Vào thành

Ngày đăng: 17:32 30/04/20


“Cơ bản thì Đại Sơn đã nói với chúng ta rồi, chúng ta thấy đây là một ý kiến rất hay nên đều ủng hộ Đại Sơn làm. Không biết ý các cháu thế nào?” Đợi tất cả mọi người ngồi xuống, Trần thúc đi thẳng vào vấn đề.



“A La đã nói chuyện này với bọn cháu rồi. Nếu chỉ có tỷ muội2A La đi làm, cháu thật sự không yên tâm lắm, nhưng có Đại Sơn ca ở đây thì quá tốt rồi.” Tử Thụ nói.



Tiếp đó, đám Tử La và nhà Trần thúc bắt đầu bàn bạc những bước cụ thể của vụ làm ăn này.



Sau khi thương lượng, mọi chuyện đã được quyết định rõ ràng.



“Cứ như vậy đi. Dung Phong đại8ca ở cùng trường với chúng cháu, lần nào được nghỉ phép cũng phải về huyện, hay mời cháu và Tử Hiên vào huyện thành chơi lắm. Mai cháu sẽ đi hỏi huynh ấy xem lần này đi huyện có thể cho cháu theo không. Nếu được chúng cháu sẽ đưa tỷ muội A La đi nhập hàng, tiện thể mua ít giấy6viết câu đối về. Cháu nghe mọi người bảo giá giấy ở huyện thành cũng rẻ hơn ở trấn trên nữa. Trần thúc, Đại Sơn ca, hai người thấy thế nào?” Tử Thụ nói.



“Tử Thụ, ta không đi theo có được không?”



“Được chứ, chỉ là đi nhập ít hoa cài đầu về thôi mà, mấy huynh muội chúng ta đi là được rồi.3Lúc đó chúng ta tiện đường sẽ đi thăm Lưu đại ca một chút.” Tử Thụ nói.



“Đúng vậy. Huynh muội bọn muội đi là được, không cần phiền đến Đại Sơn ca đầu. Nhưng nếu Trần thúc và Đại Sơn ca muốn đến thị trấn thăm thú một chút thì cũng có thể đi theo bọn muội Muội nghe Lưu đại ca nói5trong huyện có rất nhiều thứ hay, có rất nhiều đồ mà trấn trên không có. Đến lúc đó, mọi người có thể mua ít đồ Tt về.” Tử La nói.



“Giỏi lắm A La, ta thấy muội muốn buôn bán là giả, muốn đến huyện chơi mới là thật phải không?” Tử Đào cố ý trêu Tử La.



“He he, Nhị tỷ, tỷ nói đúng quá, là muội muốn đến huyện thành chơi trước rồi mới nghĩ đến việc buôn bán này.” Tử La dõng dạc.



“Đại ca, Đại tỷ, hai người thấy chưa, tiểu hồ ly lộ đuôi rồi này.” Tử Đào tố cáo.



“Chẳng lẽ Nhị tỷ không muốn đến thị trấn chơi? Vậy lúc đó muội và mọi người đi, tỷ ở nhà nhé.”



“A La!” Tử Đào thấy mọi người đều đang dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn mình và Tử La thì không khỏi ngượng ngùng, làm bộ hung dữ mắng Tử La một tiếng.



“Được rồi, Tử Đào, muội biết không nói lại Tử La rồi sao cứ thích bị hành hạ thế?” Tử Hiên lại chém thêm một dao.
Đám Tử La quyết định sẽ xử lý mọi việc trong buổi sáng này, buổi chiều mới đi chơi.



Trước tiên, các nàng cho xe chạy đến cửa hàng trang sức mà Dung Phong bảo, cũng chính là cửa hàng của hắn để mua hoa cài đầu.



Sau khi hắn biết mấy huynh muội định lên thị trấn nhập cái hoa về bán thì khen ngợi các nàng tinh mắt, cũng nói



mấy thứ nhỏ nhắn này rất dễ bán, nếu làm tốt có khi còn kiếm được bằng buôn bán hàng lớn ấy chứ. Vì vậy hắn rất tán thành ý kiến của đám Tử La.



Không chỉ như vậy, Dung Phong còn nói trong huyện có một cửa hàng đồ trang sức của hắn, chuyên môn sản xuất ra những món đồ nhỏ xinh, bình dân như vậy. Hắn cực kỳ thoải mái nói với đám Tử La là nếu muốn nhập hàng thì đến cửa hàng của hắn, hắn sẽ tính giá thấp nhất cho các nàng.



Huynh muội Tử La xuống xe ngựa rồi cùng Tiểu Vũ đi vào cửa hàng, một tiểu nhị nhiệt tình chạy ra chào đón.



Tiểu nhị kia rõ ràng có biết Tiểu Vũ. Sau khi Tiểu Vũ nói gì đó với tiểu nhị thì hắn lập tức mời chưởng quỹ ra.



“Thì ra là khách quý của thiếu gia tới. Lão phu không thể tiếp đón từ xa, mời mấy vị vào trong. Tiểu Cố, mau mang tất cả các kiểu dáng hoa cài đầu trong tiệm đến nha gian.” Chưởng quỹ vừa nhìn thấy đám Tử La thì vội vàng chào đón.



Mấy huynh muội có cảm giác vừa mừng vừa sợ. Các nàng biết vừa rồi nhất định là Tiểu Vũ truyền lợi của Dung Phong cho mấy người chưởng quỹ, thì họ mới nhiệt tình với bọn họ như thế.



Các nàng luôn miệng nói không dám nhận.



Tiếp đó, mấy người được chưởng quỹ mời đến nhã gian phía sau.



Mấy huynh muội vừa ngồi xuống thì đã có tiểu nhị bưng trà và các loại điểm tâm tinh xảo đến.



Chỉ chốc lát, mấy tiểu nhị đã bưng rất nhiều loại hoa cài đầu đến cho các nàng xem.