Điền Viên Cẩm Tú

Chương 114 : Mẹ con mưu đồ Bí mật

Ngày đăng: 17:32 30/04/20


“Mạc thiếu tướng quân hả? Muội thấy huynh ấy sống không dễ chút nào.” Tử La nói



“Sao muội lại nói vậy?” Dung Phong tò mò, bình thường hắn chỉ nghe người ta nhắc đến Mạc thiếu tướng quân với vẻ mặt sùng bái hoặc hâm mộ. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người nói Mạc thiếu tướng quân sống không dễ dàng.



“Mọi người nghĩ mà xem. Mạc2thiếu tướng quân mười tuổi đã mất cha, mười một tuổi đã ra biên cương sống những ngày đầu treo lưng ngựa, việc này đối với một đứa bé khó khăn nhường nào. Khi ấy huynh ấy còn nhỏ hơn Đại ca bây giờ một tuổi. Huynh ấy sống trong những ngày gió tanh mưa máu, mười bốn tuổi đánh bại đại quân Dạ quốc, chắc chắn có những8hy sinh không ai biết tới. Không biết huynh ấy chịu bao nhiều vết thương, đổ bao nhiêu máu trên chiến trường. Có thể nói, tất cả vinh quanh huynh ấy có được đều dùng mạng đổi lấy.” Tử La nói.



“Nên Tử La đau lòng vì Mạc thiếu tướng quân?” Những lời Tử La nói đánh mạnh vào lòng Dung Phong. Không thể ngờ một bé gái nhìn qua6vô cùng hồn nhiên trong sáng như ánh mặt trời lại hiểu biểu ca của hắn như thế.



“Muội cảm khái chút thôi. Mạc thiếu tướng quân và chúng ta là người ở hai thế giới. Sau ngày hôm này chẳng biết có còn gặp lại huynh ấy không nữa. Mỗi người đều có cuộc đời của riêng mình, chúng ta chỉ bàn về họ đối cầu chứ đâu thể3làm gì được.” Tử La nói.



***



Mạc thành, chủ trạch nhà họ Mạc.



“Lão thái quân, đại lão gia trở lại rồi.” Một nha hoàn mười lăm, mười sáu tuổi chạy vào trong phòng báo cáo.



“Mau mời vào!”



Mỗi lần Mạc Ngô thị nghe được xưng hô “Đại lão gia”, bà ta đều thấy khó thở. Nếu năm đó con trai bà ta được làm Trần Bắc Hầu, thì bây giờ5mọi người phải gọi con bà là Hầu gia rồi!!



Chỉ tiếc là... vẫn còn thiếu một chút, chỉ một chút nữa thôi con trai bà đã là Trần Bắc Hầu.



Đều tại đích thứ chết bầm! Con trai bà trừ việc không phải con vợ cả ra, có điểm nào thua đứa con đoản mệnh của vợ cả đầu.



Bà không phục. Tại sao bà vào cửa trước người đàn bà kia, lại sinh con trưởng, còn được hầu gia sủng ái. Chỉ vì người đàn bà kia là chính thể, xuất thân danh môn, nên cả đời bà phải sống dưới chân bà ta? Ngay cả con trai bà cũng hèn kém hơn con trai bà ta?



Nhưng... vậy thì sao chứ? Người đàn bà kia vẫn là bại tướng dưới tay bà thôi!




“Con nghĩ nếu lần đó thành công thì không phải sợ xong việc sẽ có người điều tra ra. Đến lúc đó thằng oắt kia đã chết. Nhưng con không ngờ mạng nó lớn vậy, con tìm sát thủ đỉnh cấp rồi, không ngờ nó bị trọng thương còn trốn thoát được. Đúng là thất bại trong gang tấc!” Mạc Võ Duệ nói.



“Ài, thôi. Dù sao sớm hay muộn chúng ta cũng ngả bài với nó, giờ ngả sớm cũng vậy.” Mạc Ngô thị chỉ đành thở dài.



“Chẳng lẽ chúng ta phải trơ mắt nhìn nó vào kinh phong hầu sao?” Mạc Võ Duệ nói.



“Đương nhiên là không, dù sao cũng trở mặt với nó rồi, phái người ám sát thêm lần nữa đi. Nhưng lần này phải làm cho sạch sẽ, đừng để thằng nghiệp chướng kia điều tra ra được. Chỉ cần nhược điểm không lọt vào tay nó, dù nó có nghi ngờ thì có sao, đằng nào nó cũng chẳng tin tưởng chúng ta.”



“Dù không thể giết được nó, làm nó trọng thương cũng được, không cho nó tới kinh thành đúng hạn, cứ vậy là nó sẽ không được phong hầu. Hừ, mà kể cả nó có được phong hầu đi chăng nữa, tương lai vẫn còn dài, cải tước hầu gia này phải có mạng mới hưởng được. Nếu nó lại giống thằng cha chết giẫm của nó, còn chưa kịp nhận tước vị hầu gia đã chết, đến lúc đó tước vị không phải sẽ....” Mạc Ngô thị nói đầy ẩn ý.



“Mẹ, mẹ cao minh thật!” Mạc Võ Duệ nghe mẹ mình nói vậy vui mừng khôn xiết.



“Vậy đó, Duệ nhi, con đừng hốt hoảng, hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu. Đừng tự mình làm loạn trận tuyến.” Mạc Ngô thị nói.



“Dạ dạ, con nghe lời mẹ.”



“Ta nghe cữu cữu con nói, gần đây hắn có quen một môn phái giang hồ, nghe nói...” Mạc Ngô thị nhỏ giọng bàn âm mưu với Mạc Võ Duệ.



“Mẹ, quá tốt rồi. Để con xem lần này thằng oắt kia còn gặp may nữa không.”



“Bây giờ có thành công hay không còn chưa biết, đừng vui mừng quá sớm. Nhưng mà lần này chỉ cần ngăn nó đến kinh thành đúng lúc là được. Tương lai còn dài, chuyện sau này cứ để sau này tính.” Mạc Ngô thị hung tợn nói.



Ngày hôm sau, huynh muội Tử La dậy từ sáng sớm. Dung Phong nói chiều nay mới phải về trấn nên huynh muội Tử La dậy sớm đi dạo huyện thành, mua một số thứ ở trấn nhà nàng không có, hoặc có những giá ở đây rẻ hơn. Dù gì thì huynh muội họ cũng ít có cơ hội lên huyện.



Huynh muội Tử La ăn xong bữa sáng liền kéo nhau ra đường.