Điền Viên Cẩm Tú

Chương 130 : Mua cửa hàng

Ngày đăng: 17:32 30/04/20


Mấy huynh muội Tử La rất khâm phục đức tính nhân nghĩa, ngay thẳng của Vương Mông. Còn Vương



Mông lại bội phục mấy huynh muội Tử La, còn nhỏ tuổi như vậy đã có thể gây dựng gia nghiệp, chi những gần hai ngàn lượng2để mua ruộng đất, năng lực và sự quyết đoán này khiến hắn bội phục.



Người môi giới cũng rất thích huynh muội Tử La và Lưu chưởng quỹ vì họ khá hào sảng và phúc hậu. Đâu phải ai cũng có thể chi một số8tiền lớn như huynh muội Tử La, tiền hoa hồng cũng hào phóng đến thế.



Vậy nên mọi người càng nói càng hợp ý.



“Không biết lần này đi bao giờ mới có thể quay lại.” Vương Mông bỗng cảm khái: “Nói đến đây cũng phải cảm6ơn mấy huynh đệ Tử Thụ, nếu không có mọi người, ta không biết có thể tìm được một người mua đồng ý với điều kiện đó không. Gia phụ là một người luôn nhớ tới bạn xưa. Mọi người mua lại điền trang này,3mấy tá điền kia không phải chịu thêm địa tổ, nếu gia phụ biết được chắc cũng an lòng lắm.”



“Vương đại ca quá lời rồi. Từ Thụ cũng chỉ làm một chuyện nhỏ mà thôi. Nếu Vương đại ca có thể không thu thêm địa5tô suốt mười mấy năm thì sao bọn ta lại không thể làm được chứ. Hơn nữa, mấy huynh muội bọn ta cũng là trẻ con nhà nghèo, bọn ta hiểu hoàn cảnh của mấy tá điền này. Nếu bọn ta có thể giúp một tay thì sao lại không vươn tay ra giúp được.” Tử Thụ nói.



“Được, hay lắm, quả nhiên ta không nhìn nhầm. Mọi người đều là người nhân nghĩa. Có một số việc nói thì đơn giản, nhưng có thể làm được thì ít vô cùng. Có rất nhiều người tự xưng là thiện trường nhân ông, vậy mà sau khi nghe mức địa tô họ lại không đồng ý.”



“Từ đó cũng thấy, muốn một người làm một hai việc tốt thì dễ lắm, nhưng nếu phải làm đều đặn thì không dễ chút nào. Các đệ có thể đồng ý không chút do dự, ta cũng nhận ra rằng các đệ mới đúng là đi làm việc tốt.”



Vương Mông và mấy huynh muội Tử La càng nói càng hợp ý, như thể chỉ hận đã gặp nhau quá muộn.



Đến cuối cùng, Vương Mông đưa bài thiếp ở phủ thành của hắn cho Tử Thụ, nói là nếu các nàng có đến phủ thành thì có thể đến gặp.



Người môi giới cũng bảo, nếu sau này mọi người có mua ruộng đất gì thì cứ tìm hắn, nhất định hắn sẽ ưu tiên tìm cho mấy huynh muội nàng chỗ thích hợp nhất.




Tử Thụ nghĩ giờ đi lên trấn trên cũng gần, để mấy tỷ muội Tử La đi xem cũng tốt, dù sao mọi người cùng hài lòng với cửa hàng cũng tốt hơn.



Sau khi hỏi ý mấy tỷ muội, tất cả đều đồng ý đi cùng, thế là mấy huynh muội Tử La và Tiểu Lý cùng lên trấn trên.



Lưu chưởng quỹ thấy mọi người tới thì trình bày lại chuyện của hàng lần nữa.



Hóa ra mấy ngày nay Lưu chưởng quỹ đi nghe ngóng khắp nơi, nhưng hiện tại ở trấn trên không có ai muốn bán cửa hàng cả.



Mãi đến tối hôm qua, có một thư sinh và mấy đồng môn tới Lưu Hương Lẩu dùng cơm, thư sinh kia mới oán thán chuyện bán nhà của hắn với đám bạn.



Lưu chưởng quỹ cũng biết thư sinh kia, bởi vì thư sinh nọ là khách quen của Lưu Hương Lầu. Hắn ở ngay đối diện đường cái, tòa nhà phía trước cũng rất thích hợp để làm cửa hàng, thế là Lưu chưởng quỹ mới tới hỏi thử.



Vừa hỏi xong, Lưu chưởng quỹ cũng hiểu rõ đầu đuôi sự tình.



Hóa ra thư sinh này tên là Dương Chí, không phải nhân sĩ trấn trên, tổ phụ của hắn từng là một cử nhân ra làm quan nhỏ.



Cha của hắn cũng là tú tài, từ làm phu tử ở thư viện Cổ Thủy, cho nên Dương Chí mới theo cha đến học ở Cổ Thủy, hy vọng có một ngày Dương Chí cũng có được công danh như ông nội hắn. Chỉ là Dương Chí không được tài phú như ông nội, cũng không được thiên tự như cha mình, ngay cả tú tài cũng không đậu nổi. Thấy tiền tài trong nhà sắp cạn kiệt, Dương Chí rút kinh nghiệm xương máu, hắn biết con đường học vấn này khó mà có kỳ tích được. Thế là Dương Chí quyết định bán nhà ở đây, cùng vợ con giả trẻ về quê, dùng tiền tài còn dư lại mua ruộng đất làm phú ông.



Theo lý thì Dương Chí có thể bán được tòa nhà đó, nhưng vì một yêu cầu đặc thù mà đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm được người mua.