Điền Viên Cẩm Tú

Chương 147 : Sự nịnh nọt khó hiểu của hà tú tài

Ngày đăng: 17:33 30/04/20


“Đại ca, Nhị ca, hai huynh thấy vải bông và gấm vóc của Đại tỷ có đẹp không?” Tử Đào lấy vải bông và gấm vóc trên tay Tử Vi đưa cho đám Tử Thụ xem.



“Đẹp lắm. Đại tỷ, mọi người lợi hại quá!” Tử Hiên nhìn ngắm mấy cuộn vải cẩn thận rồi nói.



“Tử Vi tỷ, lúc nãy mọi người lên đài nhận thưởng trong cách thật đấy!” Thiết Trụ bổ sung. Tử Vi, Giang Đại Nha và Giang Nhị Nha nghe đám Tử Thụ, Tử Hiên khích lệ thì đều đỏ mặt, vô cùng ngượng ngùng.



“Nói2thật, người lợi hại nhất trong chúng ta chính là Tử Vi tỷ, vừa rồi tỷ ấy còn lọt vào danh sách mười lăm người đứng đầu nữa. Xem ra, Tử Vi tỷ nhất định sẽ đoạt được thứ hạng tốt ở vòng chung kết.” Giang Nhị Nha nói.



Giang Đại Nha nghe xong cũng phụ họa theo: “Đúng vậy. Hôm nay Tử Vi tỷ thêu bức tranh hoa sen sau mưa cực kỳ sinh động, ta nghĩ chẳng mấy ai thêu đẹp hơn tỷ ấy đâu.” “Lúc thi xong, các vị giám khảo đi chấm điểm bài thêu8của chúng ta, muội thấy Trương nương tử đứng ở bàn của Tử Vi tỷ một lúc lâu đấy, còn vừa nhìn vừa gật đầu nữa. Muội nghĩ Trương nương tử cũng thấy sự tài giỏi của Tử Vi tỷ. Thế nên muội mới nói Tử Vi tỷ có thể giành được thứ hạng tốt trong trận chung kết.” Giang Nhị Nha nói tiếp.



“Nếu thế thì tốt quá!” Tử Hiên nghe xong cực kỳ vui vẻ. “Đại Nha tỷ, Nhị Nha tỷ quá khen rồi. Trương nương tử cũng dừng lại rất lâu ở những bàn khác mà.6Không thể nói trước gì được. Với lại, kỹ thuật thêu của Đại Nha tỷ và Nhị Nha tỷ cũng rất tốt mà, nhất định ba hôm nữa hai người cũng sẽ lấy được thứ hạng tốt.” Tử Vi nói.



“Ha ha! Tử Vi tỷ, tỷ đừng khiêm tốn thế. Mặc dù Trương nương tử đứng lâu trước bàn của rất nhiều người, nhưng vẻ mặt lúc ở bàn của tỷ và những người khác lại không giống. Lúc ở bàn của tỷ, muội thấy rất rõ vẻ mặt tán thưởng của Trương nương tử mà, ở những bàn3của người khác không như vậy đâu. Còn muội ấy, muội thấy với chút tài nghệ của mình mà vào được trận chung kết là đã phát huy vượt trội hơn ngày thường rồi. Muội chỉ cần như vậy là đã rất thỏa mãn rồi ấy.” Giang Nhị Nha cười hì hì nói.



Đám Tử La nói chuyện vui vẻ một lúc, đột nhiên có một giọng nói xa lạ truyền tới: “Thì ra đúng là mấy người Thụ lão đệ. Hạnh ngộ! Hạnh ngộ!”



Tử La nhìn sang phía giọng nói, không ngờ lại là Hà tú tài các5nàng mới gặp một lần.
Lúc này Hà tú tài mới phát hiện lời của mình nói có chút không ổn. Hắn chỉ muốn tạo quan hệ tốt với huynh muội Tử La, không tìm được chuyện gì để nói nên mới khen Tử Vi mấy câu, nhưng có vẻ lời của hắn hơi đường đột thì phải.



“Cảm ơn Hà tú tài đã chúc mừng và khích lệ, nhưng chúng ta không dám nhận lời khích lệ như vậy. Nếu không còn chuyện gì nữa thì xin cáo từ.” Tử Thụ nén giận chắp tay từ biệt. Hà tú tài cũng biết lời hắn nói chọc giận huynh muội Tử La cho nên cũng không dám nói gì nữa, ỉu xìu tạm biệt mấy người.



Hà tú tài còn chưa quay đi, đám Tử La lại nghe thấy mấy giọng nói quen thuộc. “Hà công tử, trùng hợp quá, huynh cũng tới đây xem thị thêu sao?” Đổng Mai kéo Đông Hoàng thị vội vàng đến chỗ mọi người. Tuy huynh muội Tử La đứng cách Hà tú tài không xa, nhưng hình như Đổng Mai chỉ nhìn thấy Hà tú tài thôi, không thèm liếc sang cái nào, coi mấy người như là không khí vậy. “Xin chào Đổng bá mẫu, Đổng Mai cô nương. Hôm nay trường huyện cho nghỉ phép, Hà mỗ đi qua trấn Cổ Thủy thấy đang tổ chức cuộc thi thêu nên mới tới đây xem.” Hà tú tài lấy tư thái của người đọc sách nói chuyện với mẹ con Đổng Mai, hơn nữa còn cố ý nói thêm hai chữ trường huyện, giống như việc hắn học ở trường huyện rất đáng để khoe khoang vậy. Nhưng mà cũng phải, chỉ những người đỗ tú tài rồi mới được đến học ở trường huyện, Hà tú tài cố ý nói hai chữ này cũng chính là vì muốn làm nổi bật thân phận tú tài của hắn thôi.



Vậy mà, hai chữ trường huyện đó chẳng hề khiến huynh muội Tử La hâm mộ Hà tú tài, trái lại còn khiến ấn tượng của các nàng về hắn lại hạ xuống một bậc.



Chỉ có điều, khác với vẻ thờ ơ của đám Tử La, Đổng Mai có vẻ rất thích thú với thân phận tú tài của hắn.



“Khó khăn lắm Hà công tử mới được nghỉ phép, lại gặp được nhau ở đây thì đúng là duyên phận. Hà công tử xem, ta đã lọt vào vòng chung kết cuộc thi thêu rồi, đây là đồ Lệ Thường Phường khen thưởng đấy.” Đổng Mai giơ vải bông trong tay cho Hà tú tài xem.



“Vậy Hà mỗ xin chúc mừng Đồng Mai cô nương!” Hà tú tài thấy trên tay Đổng Mai chỉ có một tấm vải bông, chỉ là lọt vào chung kết thôi chứ không phải mười lăm người đứng đầu, trong lòng có chút khinh thường nhưng không biểu hiện ra.



“Hà công tử, trường huyện của các cậu hôm nay cho nghỉ phép hả? Không biết Vũ ca nhi có được nghỉ không nhỉ?” Đổng Hoàng thị thấy Hà tú tài có chút khinh thường mẹ con bà ta thì cố ý nhắc đến Đống Vũ.