Điền Viên Cẩm Tú

Chương 186 : Đỏ mắt

Ngày đăng: 17:33 30/04/20


Nhóm quan sai đương nhiên cũng không phải những kẻ ngốc. Bọn họ cũng biết lúc này nhận được tin vui, người ta còn bận bịu tiếp đón thân thích bằng hữu đến chúc mừng, lấy đâu ra thời gian mà chiêu đãi bọn họ chứ. Vì thế nên vô cùng có2mắt mà uyển chuyển cự tuyệt.



Tử Thụ thấy vậy liền nhận lấy hà bao trên tay Tử Vi, đưa cho quan sai đứng đầu nói: “Làm phiền các vị đại ca đến đây một chuyến. Đây là chút thành ý nho nhỏ, coi như là chúng ta mời các vị đại ca8uống trà!”



Quan sai đầu lĩnh nhận được bạc, hơn nữa phân lượng còn không nhẹ, không khỏi mặt mày hớn hở! Hắn cũng không ngờ đến nông gia nhỏ nhỏ này lại có thể nhận được phần tiền thưởng hậu hĩnh như vậy. Thật ra, sở dĩ mấy người bọn họ hôm6nay tranh giành phần việc báo hỷ này, không phải là vì bạc, mà là vì cái danh thủ khoa kỳ thi viện và việc một nhà sinh hai tú tài mà tới. Bọn họ chính là muốn kết cho mình một cái thiện duyên. Cho nên, dù nhà Tử La không3cho bọn họ tiền thưởng, bọn họ cũng không có gì dị nghị. Cứ ngẫm lại xem, Bạch Nhạc Phủ này có thể có mấy người mới mười bốn tuổi đã đỗ đầu kỳ thị viện chứ? Nhân tài như vậy, tiền đồ chắc chắn là khó có thể đoán trước được!5Bây giờ mà đắc tội người này không phải là tương lai tự tìm phiền phức cho mình sao?



“Đa tạ phần thưởng của Đổng đại thiếu gia, Đổng nhị thiếu gia! Tiểu nhân thay mặt các huynh đệ tạ ơn! Đổng đại thiếu gia tài hoa hơn người, mười bốn tuổi đã đỗ đầu kỳ thi Viện, chắc chắn là vị thủ khoa trẻ tuổi nhất của Bạch Nhạc Phủ chúng ta trong hai mươi năm qua! Đổng đại thiếu gia tương lai chắc chắn là tiền đồ vô lượng. Hơn nữa, một nhà lại đậu tới hai vị tú tài, đây cũng là chuyện hiếm có ở Bạch Nhạc Phủ. Huyện lệnh đại nhân cũng nói việc một nhà đậu hai tú tài này là chuyện vô cùng vinh quang đối với huyện chúng ta...”



Quan sai đầu lĩnh nói những lời này tuy cũng có phần là do nhìn vào phân lượng túi bạc trên tay, nhưng phần lớn vẫn là thật tâm của hắn. Căn cứ vào những gì hắn quan sát hôm nay, hắn có loại dự cảm, hai vị thiếu gia Đổng gia này tuyệt đối không phải là vật trong ao! Sau khi quan sai rời đi, mọi người trong thôn đều tới nhà Tử La chúc mừng.



Cao Ngũ thúc nói lời chúc mừng với đám Tử La xong, nhịn không được tò mò hỏi: “Thụ Ca Nhi, Hiên Ca Nhi, ban nãy quan sai nói mấy đứa không chỉ đỗ Tú Tài, còn là cái gì sinh, cái gì sinh kia là cái gì vậy?” “Đó là Lẫm Sinh, hằng năm những người đỗ Tú Tài nằm trong danh sách hai mươi người đứng đầu đều là Lâm Sinh.”



“Vậy Thụ ca nhi, trở thành cái Lẫm Sinh này có được cái gì không?” Nghe vậy có người tò mò hỏi han.



Những thôn dân khác cũng đều có vẻ tò mò. Người dân trong thôn luôn cảm thấy đặc biệt hứng thú đối với những thứ này.


Đám Tử La thương lượng cùng Trần thấm, cuối cùng quyết định hai nhà bọn họ cùng nhau làm tiệc mừng, dựng rạp đãi khách ngay khoảng đất trống giữa nhà Tử La và nhà Trần thẩm. Như vậy, bất kể là lấy đồ đạc này nọ từ nhà Tử La hay nhà Trần thẩm hay nhà Đào Hoa tỷ ra đều vô cùng tiện lợi.



Vì thế, ở tiệc mừng ba ngày sau đó, nhà Tử La có thể nói là đồng như trẩy hội! Để làm tiệc mừng này, nhà Tử La và nhà Trần thẩm đã mổ một con heo, gà thì nhà Tử La đã có sẵn, không cần đi mua. Về phần các loại đồ ăn khác, đều do Lưu chưởng quỹ chịu trách nhiệm cung cấp. Ngày hôm đó, Lưu chưởng quỹ còn phái hai người đầu bếp qua giúp đám Tử La chuẩn bị tiệc mừng.



Mới sáng sớm tinh mơ, cha con Lưu chưởng quỹ, vợ chồng lão Chu cùng ba đứa con, Dung Phong, Dung ngũ thúc và Dung Nam đều qua nhà Tử La.



Tiếp đến, Mã chưởng quỹ của Tụ Phương Trai ở trấn trên, còn có cha con Lâm viên ngoại, còn cả một vài hương thân phụ lão cũng đều đã tới. Khiển đám Tử La vui mừng kinh ngạc, chính là vợ chồng Thẩm trưởng trấn cũng đích thân đến! Đám Tử La vội vàng chuẩn bị tiệc mừng, chiêu đãi tân khách, ghi chép danh sách lễ vật mọi người tặng, có thể nói là bạn đến chân không chạm đất. Đối với việc Tử Thụ, Tử Hiên đỗ tú tài lần này, phản ứng của mọi người cũng không giống nhau!



Nhà Đổng Nhị Lang.



“Mẹ, lát nữa chúng ta thật sự phải đi chúc mừng mấy kẻ để tiện Thụ ca nhi kia sao?” Đổng Mai nhíu mày nói.



“Chẳng lẽ con còn nghĩ có thể không đi sao? Vậy con và con rể về đây làm cái gì? Mai tự nhi, không phải mẹ nói con, nhưng tính tình này của con, ở nhà chồng chịu nhiều thiệt thòi như vậy vẫn không chịu tiến bộ à!” “Phụ nữ một khi gả cho người, nhà mẹ đẻ chính là chỗ dựa vững chắc nhất! Con có biết vì sao cho con nhất nhất nghe lời ta không? Còn không phải do nhà mẹ đẻ ta nhiều huynh đệ, gia cảnh tốt hay sao. Đã nói con nhiều rồi, nếu không phải do Vũ ca nhi nó là tú tài, con có thể gả đến Hà gia à? Còn người Hà gia, tính nết như thế nào con còn không biết sao? Nếu không phải con có một đại ca tốt, bọn họ đã sớm ăn con đến mẩu vụn cũng không còn rồi!”



Đổng Hoàng thị vì đứa con gái bốc đồng này có thể nói là rút hết ruột gan. Vốn tưởng rằng gả Đổng Mai đến Hà gia là được hưởng phúc, ai ngờ đâu Hà gia kia chỉ được cái vẻ ngoài bóng bẩy, bên trong lại xấu xa bẩn thỉu đến không thể tưởng được. Sợ Đổng Mai tiếp tục tùy hứng, Đổng Hoàng thị tiếp tục khuyên bảo Đổng Mai.