Điền Viên Cẩm Tú

Chương 201 : Đính hôn từ trong bụng mẹ

Ngày đăng: 17:33 30/04/20


Đổng Hoàng thị cho người truyền tin đến Hà gia xong, phía Hà gia cũng không tin lời Đổng Hoàng thị ngay lập tức. Người Hà gia biết quan hệ giữa mấy người Đông Hoàng thị và huynh muội Tử La2không tốt, thậm chí còn có “thù“.



Vợ chồng Đông Hoàng thị năm đó cướp đoạt gia tài của cháu trai cháu gái, còn đẩy cháu gái mới được vài tuổi xuống nước sông cuối thu lạnh như băng, còn muốn bán8cháu gái lớn cho tiểu thư nhà giàu độc ác, chuyện này nối khắp làng trên xóm dưới. Đổng Hoàng thị và Đống Mai không mãi không thấy người Hà gia tới nhận tội, ngược lại lại chờ được đại cô6của Đổng gia Ngô Đống thị.



Lần này Ngô Đổng thị không đến thẳng nhà huynh muội Tử La mà tới nhà Đổng Hoàng thị nói mấy lời với mẹ con Đồng Hoàng thị trước.



Mà lúc này, huynh muội Tử La vừa3ăn cơm trưa xong, đang ở nhà kho tiền viện sửa sang lại những quà mừng hôm qua nhận được. Các nàng không biết Đổng Hoàng thị và Ngô Đổng thị đang âm mưu tính kế mình.



Nhà kho này chính là5căn phòng trống ở tiền viện lúc trước. Huynh muội Tử La sắp xếp lại lễ vật mới nhận ra trong khoảng thời gian này nhà mình nhận được quá nhiều quà, bèn dùng một phòng trống chuyên để những thứ này.



Đương nhiên nhà kho ở tiền viện huynh muội họ chỉ để những món quà của người không thân thiết. Còn như Lưu chưởng quỹ, Lưu Hoành, Dung Phong, lão Chu, hay Dung Ngũ thúc, lễ vật của bọn họ huynh muội Tử La để ở nhà kho hậu viện, nhà kho kia ban đầu cũng là một phòng trống. Có một ít đồ mà Lưu Hoành, Dung Phong đưa tới tỷ muội Tử La lấy ra dùng rồi.



Huynh muội Tử La đang ngồi ở tiền viện ghi lại danh sách quà mừng vào kho, chợt nghe tiếng Xuyên Tử gọi to tên Tử Thụ, Tử Hiên cùng tiếng gõ cửa rất mạnh. “Là tiếng của Xuyên Tử ca ca, huynh ấy có việc gì chăng? Để muội ra mở cửa.” Tử Đào chạy ra mở cửa. Mấy người Tử La cũng ra theo. “Có việc gì vậy Xuyên Tử ca, khó khăn lắm mới có ngày hưu mộc sao huynh không ở nhà nghỉ ngơi, sáng sớm đã qua nhà bọn muội làm gì.” Tử Đào mở cửa thấy Xuyên Tử như lửa cháy tới mông rồi, nhảy nhót như khỉ con thì buồn cười, trêu hắn.



“Có chuyện lớn rồi!” Xuyên Tử cũng chẳng màng Tử Đào trêu chọc, nói.




Mấy tỷ muội Tử La cũng nhiệt tình chào hỏi mọi người, lễ nghĩa đúng mực, khiến người ta không tìm được điểm xấu nào.



Ngô Đổng thị thấy huynh muội Tử La lễ phép như vậy, tốt hơn khi trước nhiều, còn tưởng huynh muội họ không dám bất kính với Đại cô trước mặt nhiều người. Trong lòng lại thêm vài phần nắm chắc việc hôm nay, mặt cười tươi như hoa nở.



“Ha ha ha...”



Ngô Đổng thị và khăn tay hay mang bên mình, tưởng tượng ra cảnh mình thành quý phu nhân liền cười to ra tiếng, phấn trên mặt dày cộp, môi đỏ chót trông khá đáng sợ.



Hôm nay Ngô Đổng thị và Ngô Kim Châu còn cố tình chăm chút. Cả hai đều mặc váy lụa, trên đầu cắm mấy cái trâm bạc khá đẹp, Ngô Kim Châu thậm chí còn cài một cây trâm vàng.



Nếu trên mặt hai người không trát nhiều phần như thế, thật ra cũng khá đẹp. Xem ra, vì một thân điểm trang này, còn vì cuộc hôn nhân hôm nay nữa, nhà Ngô Đổng thị phải bỏ cả vốn gốc rồi. Vì huynh muội Tử La từng điều tra tiệm tạp hoá của Ngô gia, việc làm ăn nhà bọn họ không tốt, một tháng được một lượng bạc là hết cỡ. Bây giờ hai mẹ con họ mặc trên người những hai, ba lượng bạc, càng đừng nói đến chỗ trầm trên dầu.



Ngô Đổng thị còn đang ảo tưởng mình ăn mặc giống quý phu nhân, cười ưu nhã dịu dàng thế nào. Không ngờ trong mắt mọi người bà ta như con gà mái già. Tử La thấy Ngô Đổng thị như thế liền nhanh trí nghĩ ra đòn phủ đầu thích hợp.