Điền Viên Cẩm Tú

Chương 203 : Âm mưu của đổng đại cô không thành

Ngày đăng: 17:33 30/04/20


“Các vị hương thân hãy nói câu công bằng đi, mọi người nhìn xem Thụ ca nhi có tiền đồ liền không nhận chuyện định thân mà cha mẹ sắp xếp, đây đúng là đại bất hiếu! ôi, con gái ta sao



lại khổ2thế này, con cực khổ chờ đợi một tên bạc tình nhiều năm như vậy, giờ người ta có tiền đồ rồi muốn đá con đi!” Ngô Đồng thị diễn xướng đều có, lớn tiếng muốn để cho thôn dân thay bọn họ8chủ trì công đạo, sau đó ôm Kim Châu gào khóc thảm thiết, làm như Tử Thụ thật sự phụ bạc con gái bà ta vậy!



“Ôi! Nhà Đổng Đại cô thật đáng thương, khuê nữ chờ đợi người ta bao nhiêu năm như6vậy, trì hoãn hôn sự, bây giờ người ta nói bỏ liền bỏ. Nhân chứng vật chứng đều có, chỉ là không có hôn thư thôi, bây giờ người ta cứ bám mãi không tha chuyện này, sống chết không nhận kìa!”



Phan thẩm3nghe bọn người Ngô Đổng thị nói vậy cũng lớn tiếng bất bình thay bọn họ, còn nói với một phụ nhân bên cạnh: “Ôi! Bây giờ lòng người không còn như trước nữa, từ chuyện này về sau hôn sự của các5cô nương phải lập hồn thư đàng hoàng đấy nhé, nếu không bị thoái hôn cũng không có cách gì để nói lý lẽ đâu!” “Đúng vậy! Bọn Thụ ca nhi thật không có lương tâm!” Phụ nhân kia cũng nói theo. Trong đám người này thật ra chỉ có hai người Phan thẩm phụ họa lời của Ngô Đổng thị, những người khác lại chẳng nói gì, dù sao nghĩ lại chuyện này nói không chừng bên này vu khống bên kia.



Bọn người Tử La bị Ngô Đông thị luôn mồm mắng bất hiếu và bạc tình tức giận muốn chết, bọn người này đúng là đồ không cần thể diện, không sợ mất mặt mà! “Đại cô ăn nói cho cẩn thận!” Tử Vi nổi giận, giọng đanh lại: “Người luôn mồm nói bất hiếu và bạc tình, những việc này đều là tội lớn, Thụ ca nhi mới mười bốn tuổi, không gánh nổi mấy tội này. Đại cô nói chuyện không rõ ràng một hai đặt điều bôi xấu Thụ ca nhi, bà mà là Đại cổ của bọn ta à? Được rồi, chẳng phải các người nói Thụ ca nhi muốn thoái hôn, không nhận chuyện định thân của cha mẹ sắp xếp sao, tội bất hiếu và bạc tình này rơi xuống đầu, hôm nay bọn ta nhất định phải làm cho rõ ràng. Mấy huynh muội chúng ta sẽ không chủ động đi gây chuyện, nhưng chúng ta cũng chẳng phải quả hồng mềm, mấy con chó con mèo đều có thể tuỳ tiện đến cắn một hai cái.”
Vốn Tử Thụ còn muốn giữ chút mặt mũi cho mấy người Ngô Đổng thị mới không lối chuyện này ra nói, nhưng nhìn vẻ hùng hổ dọa người của bọn họ, dám gán cho hắn tội danh lớn như vậy, nếu hôm nay hắn không nói rõ chuyện này thì không chỉ ảnh hưởng đến danh dự của bản thân mà còn ảnh hưởng đến các tỷ muội Tử La. Tử Thụ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai dám tổn thương đến các tỷ muội dù chỉ một chút.



Tử Thụ vừa nói xong mọi người liền xôn xao, tỏ vẻ không thể tin được lại có chuyện này. Bọn người Ngô Đổng thị không nói được nửa lời, hận không thể đào cái lỗ chui xuống đất mà trốn. “Đổng gia Đại cô, ngươi còn có gì muốn nói không? Còn nữa, Đổng Nhị lang, Đông Hoàng thị vợ chồng các ngươi năm đó có thật là tận mắt chứng kiến hôn ước của Thụ ca nhi và biểu tỷ của nó không?” Thôn trưởng từng câu từng câu một chất vấn Ngô Đổng thị và vợ chồng Đổng Nhị lang. Hôm nay ông ta bị hai nhà này đùa bỡn như con khỉ, nghĩ đến đã thấy tức rồi!



“Cái này... cái này...” Vợ chồng Đổng Nhị lang cũng không nói được câu nào. “A! Ta nhớ ra rồi, trâm bạc vừa rồi Đổng gia Đại cô lấy ra không phải là tín vật đính hôn gì cả, mà là đồ cưới năm đó của bà ta, làm sao có thể thành tín vật nhà Đống Tam lang đưa cho sui gia chứ! Lão bà ta nhớ năm đó đi thêm trang cho Đổng gia Đại cô, ta thấy rõ Đống gia Đại cô có cầm cái trâm bạc này khoe khoang với mọi người là đây là cây trâm cha mẹ cho. Ta còn nhớ cây trâm đó nặng một chỉ hai, mua ở hiệu bạc Vương Ký. Trên đó có khắc hình hoa sen. Lão bà ta vừa nãy nhìn cảm thấy cây trâm ấy thật quen mắt, chẳng qua nhiều năm như vậy rồi nên nhất thời mới không kịp nhớ ra. Nếu mọi người không tin có thể nói Đổng gia Đại cô lấy cây trâm ra cho mà xem, có phải cây trâm đó thật sự nặng một chỉ hai phân, đuôi còn khắc hoa sen hay không.” Cao Tứ bà đột nhiên vỗ đùi nói.



“Ta cũng nhớ ra rồi, đúng là có chuyện này.” Một lão bà khác hơn năm mươi tuổi cũng nói. Mọi người nghe xong lại bàn tán sôi nổi, đám đông ồn ào, rối rít bảo Ngô Đổng thị lấy cây trâm ra đưa cho mọi người cùng xem!