Điền Viên Cẩm Tú

Chương 47 : Học phí

Ngày đăng: 17:31 30/04/20


Hôm trước, bà có nghe người trong thôn nói là có không ít đại chưởng quỹ ở trấn trên tới tặng quà năm mới cho nhà Tử La, cho nên bà bắt đầu tin tưởng mấy phần các nàng sẽ cho hai huynh đệ Tử Thụ đi học. Bây giờ nghe Trần thẩm và Trần Cao thị nói đến chuyện con trai các nàng đi học, nếu nói bà không hâm mộ thì đúng là giả dối.



Thế2là bà nghĩ, nếu hoàn cảnh nhà Tử La như vậy còn có thể cho đám Tử Thụ đi học, vậy tại sao bà lại không thể cho Xuyên Tử đi? Có nhà Tử La đi trước, bà cũng không phải sợ nữa, dù sao nhà bà cũng không phải gánh vác trách nhiệm nặng nề như nhà này. Bọn nó dám cho Tử Thụ, Tử Hiên đi học, thì bà còn sợ cái gì đây, chẳng8lẽ bà còn chẳng có can đảm bằng mấy đứa trẻ sao?



Con người chính là như vậy, không dám làm một chuyện, nhưng nếu thấy có người có hoàn cảnh còn không bằng mình dám làm, thì sẽ xem xét lại chuyện đó.



Mẹ Xuyên Tử nói xong thì chờ mong nhìn Tử Vi, chờ nàng trả lời.



“Đúng ạ, dù gì Tử Thụ và Tử Hiên cũng lớn rồi, nếu còn kéo dài cháu sợ sẽ bỏ lỡ6cơ hội của hai đứa.” Tử Vi nói.



Lời của Tử Vi như một hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng.



Trần thẩm, Giang Lâm thị, Trần Cao thị nghe xong đều ngây ra. Vừa rồi nghe mẹ Xuyên Tử hỏi Tử Vi, mọi người đã rất giật mình rồi, bây giờ nghe thấy câu trả lời của Tử Vi thì lại càng kinh ngạc.



Tử La thấy mấy đại thẩm vây quanh cái bàn lớn rửa rau đều3đang giật mình, miệng há to đến mức nhét vừa một quả trứng gà thì không khỏi buồn cười.



“Vi tỷ nhi, cháu phải nghĩ thật kỹ vào. Thẩm biết dạo này bọn cháu có được chút thu nhập, nhưng đi học ở trường tư thục tốn rất nhiều tiền. Các cháu không thể lấy cả tiền ăn cơm ra để cho hai đứa Thụ ca nhi đi học được.”



Tử La nghe lời này của Trần Cao thị,5càng ngày càng cảm thấy không đúng. Nghe thì có vẻ lo lắng cho các nàng thật đấy, nhưng không hiểu tại sao nàng lại có cái cảm giác sai sai. Đúng rồi, lời Trần Cao thị nói có ý khinh miệt huynh muội các nàng, cho rằng các nàng không biết tự lượng sức mình, còn cả ý cao cao tại thượng trong đó nữa.
Trần thẩm cũng phụ họa, tán thưởng sự tài giỏi của các nàng.



“Mấy hôm trước, nhà các cháu nhận được rất nhiều quà năm mới của các đại chưởng quỹ ở trấn trên phải không?” Giang Lâm thị vẫn cực kỳ hiếu kỳ với thu nhập của các nàng.



“Giang thẩm nói mấy người Chu bá bá sao?” Tử La làm bộ ngây thơ hỏi, sau đó vừa đếm ngón tay vừa nói: “Có Chu bá bá, ông ấy đến tạ ơn vì bọn cháu cho ông ấy biết quả hồng ăn rất ngon, lần trước ông ấy cũng đến thôn mình rồi mà. Còn có Lưu chưởng quỹ, Đại ca cháu cung cấp thỏ cho họ. Cuối cùng chính là Mã chưởng quỹ của Tụ Phương Trai. Lần trước bọn cháu có làm ít điểm tâm khiến sư phụ làm bánh của họ ngộ ra đôi điều nên ông ấy mới tới tạ ơn. Đại ca cháu bảo là ông ấy khách khí quá. Tất cả chỉ có ba nhà tới tặng quà Tết cho bọn cháu thôi, hơn nữa mọi người đều biết ba người đó, đâu thể gọi là nhiều được.”



Tử La sợ Tử Vi không biết đối phó như thế nào, dù gì chuyện này cũng rất khó để trả lời rõ ràng. Nàng chỉ là một đứa bé, dù có nói năng mơ hồ thì mấy người Giang Lâm thị cũng không thể hỏi thêm chuyện các chưởng quỹ kia mang gì đến được.



Tử La biết chuyện các nàng kiếm tiền không thể lừa gạt được người trong thôn, dù sao thì sau này các nàng cũng phải dùng. Nhưng các nàng phải chờ một cơ hội thật tốt, thật hợp lý để giải thích cách các nàng kiếm tiền, đến lúc đó mới có thể cho người khác biết các nàng buôn bán lớn được.



“Ra là vậy, ta còn tưởng có nhiều chưởng quỹ đến tặng quà lắm chứ, xem ra chỉ là người trong thôn hiểu nhầm thôi. Các cháu có tài, lại có may mắn thì nên qua lại với các chưởng quỹ đó nhiều một chút, say này không chừng có thể giúp huynh muội các cháu đấy. Ta nghe Đại Phong nói, mấy chưởng quỹ này đều là người có mặt mũi ở trấn trên, người bình thường cơ bản chẳng thể tiếp xúc được. Các cháu khó khăn lắm mới lọt được vào mắt xanh của họ thì phải biết quý trọng cơ hội này.”



Giang Lâm thị nghe Tử La nói như vậy thì biết tin mười mấy chưởng quỹ đến nhà Tử La tặng quà chỉ là lời đồn đại không đúng của mọi người trong thôn, dù sao thì một đứa bé như Tử La cũng sẽ không lừa các nàng.



Bà vốn định hỏi xem mấy đại chưởng quỹ tặng cho đám Tử La cái gì, nhưng giờ nghe Tử La nói vậy, sao bà còn dám không biết xấu hổ mà hỏi nó được. Để tránh việc ngại ngùng, bà cũng chỉ có thể nhắc nhở các nàng một câu, coi như là lời xin lỗi về hành động vừa rồi đi.



“Đúng vậy, Vi tỷ nhi, mấy đứa phải giữ quan hệ tốt với họ, sau này còn có người đứng sau.” Tuy Trần thẩm không hài lòng về chuyện Giang Lâm thị thám thính nhà Tử La, nhưng cũng phải thừa nhận bà ta nói rất đúng.