Điền Viên Cẩm Tú

Chương 60 : Ly biệt

Ngày đăng: 17:31 30/04/20


Sau khi nhóm thuộc hạ nhận tội với hắn xong, Mạc Nam tức giận mắng: “Cái thằng nhãi đầu rùa kia, dám thuê sát thủ ám sát thiếu chủ, đúng là chán sống mà, ông2đây sẽ đi giết hắn ngay bây giờ.”



Mặc dù thiếu chủ không trách họ vì hộ giá quá muộn, nhưng điều đó cũng không khiến họ cảm thấy bớt đau buồn phẫn hận vì tên8đầu sỏ gây ra chuyện lần này. Mạc Nam cầm đao đi ra ngoài sơn động.



“Thôi đi. Đừng khiến chủ nhân mệt mỏi thêm. Bây giờ cậu đi đánh họ chỉ tạo thêm phiền phức6cho chủ nhân mà thôi, ảnh hưởng đến sự tính toán nhiều năm của ngài.” Mạc Ngũ thúc mắng.



Mạc Nam không dám bỏ qua lời Mạc Ngũ thúc, hắn dừng lại nhưng không chịu buông3cây đao trong tay, giống như chỉ cần Mạc Vân Thiên ra lệnh, hắn sẵn sàng là người đầu tiên xông đi trả thù cho Mạc Vân Thiên.



“Nhưng mà thiếu chủ, lần này họ đúng5là chó cùng đường cắn bậy. Trước đây họ còn không dám công khai đối nghịch với thiếu chủ, sao bây giờ lại tự thuê sát thủ công khai đuổi giết người. Theo như Mạc Tam điều tra, trong nhóm sát thủ còn có người trong quân doanh. Mạc Ngũ thúc phân tích.



“Chắc bà già đó thấy thiếu chủ như diều gặp gió nên không chờ nổi chứ gì. Nhân lúc chủ mẫu mới mất, thiếu chủ bị thương, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đó mà.” Mạc Nam hiểu rõ.



“Cậu nhỏ tiếng thôi, làm ồn thiếu chủ.” Đúng lúc này Mạc Tam thúc lo lắng nói, ông tiếp tục phân tích với Mạc Vân Thiên: “Ám sát lúc này chứng tỏ đối phương chuẩn bị quá nóng vội, sai lầm chồng chất nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn, rõ ràng muốn ép thiếu chủ không qua được nạn này nên mới không che giấu. Nó không giống với cách làm của lão yêu bà kia mà lại giống phương thức của thằng vô học đó.”



“Mặc dù thủ đoạn của lão yêu bà khá tàn nhẫn, nhưng bà ta lại rất cẩn thận, mọi việc đều tính đường lui cho mình. Lần ám sát này giống với tác phong ngu ngốc của con trai bà ta hơn.” Mạc Tam thúc nói thêm.



Mặc dù ngoài miệng ông khá bình tĩnh phân tích tình huống cho thiếu chủ, nhưng trong đầu lại mắng nhiếc mẹ con Mạc Kế Tổ còn tàn nhẫn hơn cả mình, khóe mắt giật giật, quả nhiên, gừng càng già càng cay.



“Chắc lão yêu bà kia cũng phải phát khóc vì độ ngu của con trai mình. Bà ta giả vờ hiền lương thục đức nhiều năm như vậy, giờ bị nhi tử nhà mình phá hủy hết, chắc tiếc hận lắm đây.” Mạc Nam nghĩ vậy mới thấy hơi hả giận.



“Mặc dù ám sát trực tiếp như vậy rất ngu xuẩn, nhưng cũng là phương pháp hữu hiệu nhất, vì vậy sau này thiếu chủ phải chú ý tự bảo vệ mình hơn. Lần này nếu không phải thiếu chủ cát nhân thiên tướng, chỉ sợ hậu quả thuộc hạ chúng ta không gánh nổi.” Mạc Tứ thúc im lặng suốt buổi giờ mới nói.



Mọi người vừa nghe xong đã lặng thinh toàn bộ. Đúng là do họ sơ sẩy quá.



“Thiếu chủ, chúng ta nhanh chóng về Mạc Bắc thôi, để Nhị ca xem vết thương của người thử. Hơn nữa, Mạc Bắc không thể không có chủ soái.” Sau một hồi trầm mặc, Mạc Tam thúc quan tâm nói với Mạc Vân Thiên.



“Không vội, giúp ta điều tra một người đã.” Mạc Vân Thiên ra lệnh.



Gần buổi trưa, rốt cuộc Tử La cũng tới.




Tử Đào thấy thế chỉ biết đỡ trán mệt mỏi. Nếu nàng biết chuyện vì một người ngoài như Mạc Vân Thiên mà Tử La “ra tay” với gà nhà mình, sao nàng có thể bình tĩnh được thế này.



Chắc chắn nàng sẽ mắng Tử La ăn cây táo rào cây sung.



Nhưng mà, buổi chiều, lúc Tử La ra sơn động lần thứ hai thì Mạc Vân Thiên đã không còn đó nữa.



“Đại ca ca, ta mang canh gà đến cho huynh này.” Tử La vừa đi tới cửa động đã bắt đầu hô to. Nhưng nàng không nhìn thấy Mạc Vân Thiên ở chỗ hắn hay nằm, chỉ còn chiếc chăn nhỏ lẻ loi ở đó.



Nàng nhớ những lời hắn nói với mình sáng hôm nay, giờ mới nhận ra đó là lời từ biệt.



Tử La cũng không biết tại sao, biết tin Mạc Vân Thiên đi rồi, trong lòng nàng lại thấy hơi trống trải. Nàng đợi trong sơn động hơn một canh giờ, mãi đến khi mặt trời khuất núi, biết Mạc Vân Thiên đã đi thật, nàng mới cất chăn, mang về nhà.



Tử La không biết khi nàng đi rồi, Mạc Vân Thiên mới nhảy trên cây xuống, nhìn theo hướng nàng rời khỏi một lúc lâu mới dẫn thuộc hạ rời đi.



Lúc ăn cơm tối, Tử Thụ thấy Tử La uể oải đếm từng hạt cơm nên hỏi: “A La sao thế này? Sao mặt mày ủ dột thế?”



“Tự mình làm mình chứ sao. Ngày nào cũng chạy lên núi, đến cả Tiểu Lục cũng không dẫn theo, mệt đấy chứ gì. Sau núi có vàng hay sao mà tích cực thế chứ.” Tử Đào hầm hừ trách.



“Thôi mà, Nhị tỷ thân mến của muội, thấy rau sau núi tươi tốt quá nên muội mới đi hái mỗi ngày mà. Không phải Đại ca phạt Tiểu Lục viết chữ đó sao, muội nào dám dẫn đi, Nhị tỷ thấy đúng không?” Tử La thấy Tử Đào giận thì vội vàng lấy lại tinh thần, vừa ứng đối vừa lấy lòng nàng.



“Sang bên kia đi. Nhị tỷ thân mến cái gì. Làm tỷ nổi da gà.”



Tử Đào thấy Tử La cố gắng lấy lòng mình, vốn trong lòng nàng cũng không trách Tử La, thấy nàng như vậy càng không sao giận nổi. Nhưng mà dù mềm lòng đi nữa, ngoài mặt vẫn không nói một câu, ấy vậy mà vẻ mặt cũng không duy trì được.



Tử La là ai chứ, nàng nhận ra ngay nên càng cố gắng hơn, tiếp tục nói: “Nhị tỷ tốt, đương nhiên là muội thương tỷ rồi. A La thương tỷ nhất.”



Tử Hiên bất cẩn phun một miếng cơm ra ngoài.