Điền Viên Cẩm Tú

Chương 62 : Giang lão bà muốn bán cháu gái

Ngày đăng: 17:32 30/04/20


Nhưng mà bây giờ Tiểu Lục còn quá nhỏ, Tử La suy nghĩ một lúc, có khi nên cân nhắc cho Tiểu Lục đi học sớm thôi.



Chỉ khoảng năm phút sau, anh em Tử Thụ được tan học, Tử La và Tiểu Lục vội chạy tới đón.



Thấy hai tỷ muội đến đây, Tử Thụ vừa bất ngờ mà cũng vừa vui sướng.



“A La và Tiểu Lục đấy à, Đại tỷ có biết hai người đến đây không?” Tử Thụ không quên hỏi chuyện.



Tử La lè lưỡi đáp: “Tỷ biết mà.” Trong2lòng còn nói thầm một câu, nhưng mà nghe hai người nói mới biết, chứ lúc định đi nàng cũng quên không báo với Tử Vi.



Thế là mấy huynh muội Tử La, hai anh em nhà Thiết Đản và Xuyên Tử, bảy người cười nói vui vẻ đi về nhà.



Đi được nửa đường, lúc qua nhà Giang Tam thúc, họ thấy có rất nhiều người vây quanh cửa viện nhà họ Giang, bên trong còn vang lên tiếng mắng chửi không ngừng, còn cả tiếng khóc thê thảm.



“Mã đại nương, nhà8Giang Tam thúc xảy ra chuyện gì sao?” Tử Hiên hỏi Mã đại nương đang đứng xem náo nhiệt, nhà bà cũng sát bên nhà Giang Tam thúc.



“Giang lão bà lại quậy nữa. Bình thường hay cướp đồ nhà Giang Tam thì thôi, giờ bà còn muốn bán đại nữ nhi nhà Giang Tam lấy lộ phí cho thằng cháu lớn đi thi tú tài. Ôi, sao lại làm như thế.”



Thân là hàng xóm nhà Giang Tam thúc, bình thường Mã đại nương vẫn hay nhìn thấy bà ấy đến đây6cướp đồ, nhục mạ nhi tử, con dâu và tôn nữ nhà này, cho nên giờ nhìn thấy vậy bà vừa đồng tình vừa thấy bất đắc dĩ.



“Chẳng lẽ không ai quản được sao?” Thiết Trụ tức giận.



“Vừa rồi cha Xuyên Tử và mấy người Đại Ngưu có đi báo thôn trưởng rồi, giờ vẫn chưa về.” Một vị phụ nhân bên cạnh nói.



Đúng lúc này, tiếng mắng chửi bên trong càng rõ hơn, tiếng khóc cũng càng thêm thê thảm.



Mấy huynh muội Tử La vội chen lấn lên xem.
Mọi người nghe sự việc đảo ngược như vậy càng không còn gì để nói.



Thôn trưởng không để tâm đến câu chuyện của Giang lão bà mà trách móc.



“Giang lão thẩm, tuổi bà không còn nhỏ, ngồi dưới đất như vậy không thấy khó coi sao, mau đứng dậy đi.”



Thôn trưởng nói với Giang lão bà xong thì quay sang nhìn Giang đại tẩu đang đứng cạnh xem trò vui: “Giang đại gia, bà còn không nhanh dìu mẹ mình đứng lên. Không hiểu chuyện à!”



Trong lòng Tử La âm thầm vỗ tay cho thôn trưởng. Đúng là một chiêu quá tuyệt. Đầu tiên là không để tâm đến chuyện Giang lão bà nói xằng nói cuội, sau đó trách móc việc bà ta lăn lộn dưới đất khóc om sòm, cuối cùng còn mắng cả Giang Đại thẩm đang đứng bên cạnh cho vui, dùng khí thế áp đảo hai người, chỉ ra sự vô lý của họ. Sau này Giang lão bà cũng sẽ yếu thế hơn nhiều.



Đây gọi là tránh mũi nhọn, tấn công bất ngờ.



Giang lão bà thấy thôn trưởng không trả lời mình, bà biết nhất định thôn trưởng đã biết chuyện hôm nay, chắc lại có ai đó thích xen vào chuyện người khác đi tố cáo trước. Hơn nữa thái độ của thôn trưởng lúc này rõ ràng không đứng về phía bà, trong lòng bà càng bực bội với cái tên đi quản việc không đâu kia.



Bị thôn trưởng quát, Giang Đại thẩm bất đắc dĩ phải đỡ Giang lão bà dậy.



“Lão Tam, mày không có lương tâm. Dám câu kết với người ngoài bắt nạt mẹ mày. Một tay tao dọn phân dọn nước tiểu nuôi mày khôn lớn, mày bú sữa hai năm, nhờ tao mới có mày bây giờ. Tất cả mọi thứ của mày đều là tao cho cả, cả đời mày đều thiếu nợ tao. Giờ tao chỉ muốn mày bán một đứa con thôi, mày còn bốn đứa kia mà, chỉ thế thôi mày cũng không đồng ý. Uổng công tao nuôi mày.”



“Số bà già khổ quá mà. Ông trời ơi mở mắt mà xem. Đánh chết cái đồ vô lương tâm này đi.”



Mọi người nghe xong chỉ muốn quỳ lạy bà ta. Ai ai cũng đen mặt. Gì mà cấu kết với người ngoài bắt nạt bà? Rõ ràng ý nói bọn họ lo việc không đâu đây mà.



Người vừa tới can ngăn và đi báo thôn trưởng đều đen mặt.



Thôn trưởng càng thấy tức giận hơn.