Điền Viên Cẩm Tú

Chương 66 : Vụ cày xuân tới rồi

Ngày đăng: 17:32 30/04/20


Giang Nhị nha lấy hết can đảm nói: “Tử Vi tỷ, Tử Thụ đại ca, đây là hai quả trứng gà.”



Nói ra xong, bản thân Giang Nhị Nha cũng cảm thấy ngại ngùng, ấp úng nói tiếp: “Tuy… tuy là hơi2ít, nhưng đó là tấm lòng của bọn muội, mong… mong mọi người đừng chê. Sau… sau này có điều kiện, bọn muội sẽ nỗ lực báo đáp đại ân hôm nay của các ngươi.”



Càng nói, Giang Nhị Nha càng tự8tin hơn, vẻ mặt kiên định, sắc mặt chân thành.



Tử La thấy Giang Đại Nha, Giang Tam Nha cũng tỏ thái độ y như vậy, nàng biết là họ nói nghiêm túc.



Mấy tỷ muội các nàng là những đứa bé biết6uống nước nhớ nguồn, tính tình như vậy đúng là rất được.



Bây giờ huynh muội Tử La còn chưa biết, sau này tỷ muội Giang Nhị Nha làm đúng như lời họ nói, báo đáp cho gia đình Tử La rất3nhiều. Mặc dù nhà Tử La cũng không cần tỷ muội họ báo đáp gì cả.



Tử Vi nghe Giang Nhị Nha nói vậy, lại nhìn về hai quả trứng gà trên tay nàng, Tử Vi vô cùng cảm động. Có lẽ,5đây là thứ đáng giá nhất trong nhà họ có thể lấy ra tạ lễ, lễ nhẹ, nhưng tấm lòng lại nặng hơn tất cả.



Các huynh muội còn lại cũng nghĩ như vậy.



Vốn dĩ Tử Vi muốn từ chối, nhưng sợ không nhận, tỷ muội Giang Nhị Nha lại nghĩ nhiều, nên thay đổi quyết định nói: “Vậy được rồi, nếu đây là tấm lòng của mọi người, chúng ta không khách khí nữa.”



Quả nhiên, thấy Tử Vi nhận lễ, các nàng đều thở dài nhẹ nhõm, trên mặt cũng vui vẻ hơn.



“Ở đây có mấy cái bánh bột ngô, đêm nay chúng ta làm nhiều quá, ăn không hết, mọi người mang một ít về ăn đi.” Tử Thụ thấy nhà Giang Nhị Nha muốn cáo từ thì đứng lên lấy mấy cái bánh bột ngô đưa cho họ.



Thấy họ có ý không muốn nhận, Giang Nhị Nha vừa định mở miệng từ chối, Tử La đã cầm bánh bột ngô trên tay Tử Thụ đưa qua: “Đại Nha tỷ, Nhị Nha tỷ, các tỷ nhận đi, không thì Đại tỷ Đại ca lại cảm thấy ngại.”



Giang Đại Nha nhìn nét mặt chân thành của huynh muội bọn họ, Tử La còn dùng vẻ mặt chờ mong nhìn nàng, nàng càng cảm động: “Vậy… vậy… cảm ơn bánh bột ngô của cả nhà, cảm ơn A La.”



Lần này, giọng của Giang Đại Nha rất nhỏ, nhưng mọi người đều nghe thấy rõ.
Chạng vạng, mấy huynh đệ Tử Thụ ngoài ruộng thấy việc cũng hòm hòm, nghĩ hôm nay chỉ cần làm nhiều thêm một chút, tầm hai ngày nữa là gieo lạc xong rồi.



Mấy tỷ muội Tử La cũng nghiêm túc bận rộn ngoài ruộng. Lúc này, cả nhà Giang Tam thúc cũng từ ruộng về nhà. Giang Tam thúc thấy huynh muội Tử La vẫn còn đang ngoài ruộng bèn hỏi: “Thụ ca nhi, các cháu vẫn còn làm à? Không còn sớm nữa đâu.”



Huynh muội Tử Thụ thấy người tới là Giang Tam thúc, trừ Tứ Nha, Ngũ Nha, cả nhà bọn họ đều ở đây. Cậu đáp lời Giang Tam thúc: “Còn một ít nữa thôi ạ, trồng nốt chỗ lạc này rồi bọn cháu về.” Nói rồi chỉ chỉ nửa rổ lạc của Tử La.



“Vậy để Tam thúc giúp mấy đứa một tay.” Giang Tam Thúc nói xong thì bắt đầu vạt luống giúp huynh muội Tử La.



Ông cảm kích sự giúp đỡ của huynh muội bọn họ, nhưng không biết cảm ơn thế nào, thế nên không nói hai lời đã bắt đầu hỗ trợ.



Giang Tam thẩm, Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha cũng xuống ruộng giúp đỡ.



“Không được, không được, bọn cháu làm loáng cái là xong ấy mà.” Tử Thụ vội chạy ra ngăn cản. Cậu không ngờ nhà Giang Tam thúc không nói hai lời đã xuống giúp rồi.



“Thụ ca nhi đừng khách khí, Tam Thúc không biết nói cái gì hay ho, nhưng từ đáy lòng thúc biết ơn các cháu nhiều lắm.” Giang Tam thúc nói xong càng ra sức làm việc.



Tử Thụ không ngăn nổi họ, biết họ thật lòng muốn giúp đỡ nên thôi không ngăn cản nữa.



“Tam Nha tỷ, nhà các người gieo xong rồi à?” Tử La hỏi Giang Tam Nha đang gieo lạc bên cạnh nàng.



Nói chuyện với Tử La, Giang Tam Nha cũng không ngại ngùng như khi nói chuyện với người lớn, nhỏ giọng đáp: “Nhà tỷ vừa gieo xong hôm nay rồi, nhà tỷ đâu có nhiều đâu.”



“Vậy mai nhà tỷ không cần ra ruộng nữa à?” Tử La kinh ngạc, không ngờ nhà bọn họ gieo xong sớm như vậy, phải biết lúc này gần như cả thôn mới gieo được một nửa, ít có ai đã gieo xong.



Giang Nhị Nha đứng sau Tử La đắp thêm đất nghe vậy bèn nói: “Nào có được sung sướng như thế, chắc chắn cha mẹ sẽ như năm ngoái về nhà cũ để giúp, đến lúc ấy mới lắm việc. Nghe nói, nhà Đại bá ta giờ mới bắt đầu gieo.”