Điền Viên Cẩm Tú

Chương 72 : Trang sức

Ngày đăng: 17:32 30/04/20


“Đương nhiên, Nhị ca muội không ra tay thì thôi, đã ra là dễ như bỡn.” Tử Hiên đắc ý.



Tuy dáng vẻ khoe khoang của Tử Hiên có chút muốn ăn đòn, nhưng Tử La không thể không thừa nhận cậu có thiên phú buôn bán.



Những lời hôm nay từ miệng của Tử Hiên mới chỉ mười tuổi khiến Tử La phải2thay đổi cái nhìn về cậu.



Nếu những lời này do Tử La tự nói, nàng không thấy có chỗ nào đặc biệt hơn người. Nàng không phải là một đứa trẻ bảy tuổi thật sự, chẳng qua chỉ là một người lớn trong xác trẻ con. Nhưng Tử Hiên không giống vậy, cậu mới chỉ mười tuổi mà thôi. Nghĩ được như8vậy đúng là hiếm có.



***



Một ngày trước khi Đào Hoa tỷ xuất giá, tỷ muội Tử La vừa ăn trưa xong đã chạy vội sang nhà Trần thẩm lạo vội.



Lạo vội chính là khi nhà nông tổ chức hỷ sự, bà con thân thích sẽ sang nhà giúp chuẩn bị yến tiệc.



Vì để yến tiệc bắt đầu đúng giờ, mọi người sẽ6chuẩn bị đầy đủ từ trước đó một ngày.



Ví dụ như những món ăn quan trọng như thịt băm, thịt viên, những món này cần chuẩn bị trong thời gian khá là dài nên cần phải chuẩn bị trước.



Còn cả bàn ghế các thứ cũng phải mượn trong thôn từ hôm trước bởi chẳng nhà nào có nhiều bàn ghế như thế3cả nên phải đi mượn.



Ngày mai nhà Trần thẩm mới tổ chức, nhưng từ chiều nay đã bắt đầu chuẩn bị rồi.



Tỷ muội Tử La bước vào nhà Trần thẩm, Trần thúc và huynh đệ Thiết Đản, Thiết Trụ đang xây bếp trong sân.



Lúc làm tiệc cần phải có vài cái bếp to để xào rau, nên ở nông thôn lúc làm5tiệc rượu sẽ xây mấy cái bếp tạm trong sân để dùng, làm tiệc xong lại dỡ xuống.



Tử Thụ, Tử Hiên đến cũng xắn tay hỗ trợ.




“Thằng nhóc này, con nói gì thế.” Trần thẩm đập nó một cái, cười mắng.



“Thiết Trụ nói có lý đấy chứ.” Trần thúc cười ha ha: “Nhóc con, đi học cái tiến bộ hẳn.”



“Những món đồ trang sức này là tấm lòng của huynh muội Thụ ca nhi đối với con! Đào Hoa, con cứ cầm đi. Ý của bọn họ là lén cho con những thứ này, không cần phải ghi vào sổ nhân tình, nói cách khác là chúng ta muốn xử lý như nào cũng được. Con không cần phải ghi chúng nó vào danh sách của hồi môn đâu, cất lấy làm vốn riêng, cũng giữ lại một đường lui cho mình. Ý cha là, đôi vòng tay kia, con viết nó lên danh sách hồi môn, coi như là đồ cha mẹ cho. Như thế lúc con sang nhà chồng cũng có thể diện, có chỗ dựa. Còn cây trâm vàng kia, con giữ làm của riêng, lúc cần thiết có thể lấy ra được.” Thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, Trần thúc dặn con cẩn thận.



Sổ nhân tình là thứ bọn họ dùng để ghi lại các nhà khác đã đưa những gì làm quà khi làm hỷ sự, dùng làm căn cứ sau này trả dần. Đến lúc đối phương làm hỷ sự, ngươi cũng phải đưa một phần lễ vật tương đương mới không khiến người khác cười chê.



Huynh muội Tử La không cần ghi vào sổ nhân tình có nghĩa là, những món trang sức bọn họ đưa sang không cần làm tiêu chuẩn tặng lễ sau này. Nói cách khác thì về sau, nhà thím Trần không cần phải đưa lễ nặng như thế cho nhà Tử La. Còn nữa, khi không ghi những thứ đó vào sổ, sẽ không có ai biết nhà Tử La tặng trang sức, thế nên nhà thím Trần có sắp xếp những món đồ này thế nào cũng không ai biết được.



Bọn họ cũng không ngờ rằng, nhờ sự sắp xếp cẩn thận ngày hôm nay của Trần thúc, chẳng mấy lâu sau, cây trâm vàng đó đã cứu Đào Hoa một mạng.



***



Tử La ngủ một giấc dậy đã thấy mặt trời treo cao trên đầu. Nhớ ra hôm nay là ngày Đào Hoa tỷ xuất giá, nàng muốn xem tân nương tử cơ. Nàng còn chưa từng thấy hôn lễ cổ đại bao giờ đâu.



Tử La giật mình bò dậy từ trên giường đất, mặc quần áo trong chớp nhoáng rồi phi ra khỏi phòng.



Cũng may, nàng thấy Tử Đào vẫn đang lúi húi trong bếp.



“Nhị tỷ, mấy giờ rồi? Sao tỷ không gọi muội dậy, muội muốn xem tân nương tử cơ. Muộn thì làm sao bây giờ?



“Muội còn nói à, lúc tỷ gọi, muội ngồi dậy một lúc rồi lại lăn ra ngủ. Còn trách tỷ cái gì, lại còn đòi xem tân nương tử, tiệc tan lâu rồi. Nhà trai qua đón dâu từ bao giờ.”



“Ơ? Sao lại thế được!”