Điền Viên Cẩm Tú

Chương 77 : Đấu trí với giang lão bà (1)

Ngày đăng: 17:32 30/04/20


Lúc Tử La và Giang Tam Nha tới nhà cũ của Giang gia thì thấy Giang Nhị Nha đang kích động giơ dao muốn xông về phía Giang lão bà, mà hai bà con dâu của bà ta là Giang Đại thẩm và Giang2Nhị thẩm vẫn đang ghìm chặt tay Giang Nhị Nha. Giang Nhị Nha luôn miệng hét lên muốn liều mạng với Giang lão bà, nhưng lại bị Giang Đại thẩm, Giang Nhị thẩm ghì lại, cho nên không thể đụng được tới Giang lão8bà dù chỉ một góc áo. Thậm chí, Giang Đại thẩm còn nhân cơ hội đó dùng tay cấu véo Giang Nhị Nha.



Tử La thấy vậy liền sôi máu. Giang Đại thẩm này, nàng đã ngứa mắt bà ta từ lâu rồi, vì con6trai mình mà lôi kéo Giang lão bà đi bán con gái nhà tiểu thúc. Tử La nghĩ, sở dĩ Giang lão bà gây khó dễ cho nhà Giang Tam thúc như vậy hẳn cũng có công lao của Giang Đại thẩm. Còn Giang3Nhị thẩm, Tử La chỉ gặp bà ta hai lần, đều chỉ gặp thoáng qua, Tử La không biết bà ta là người thế nào.



Tử La lại nhìn Giang Tam thúc, hắn đứng một bên không biết làm thế nào. Mà tình hình như5vậy, Tử Hiên là tiểu bối, hơn nữa lại là nam nhi, hắn không thể lên kéo mấy người họ ra, chỉ đành đứng một bên sốt ruột nhìn. Thôn dân vây quanh cũng chỉ xem trò vui, không có ý giúp đỡ.



“Trời ơi! Một đứa oắt con cũng dám cầm dao đòi giết bà nội! Đồ bất hiếu, thiên lôi đánh chết nó đi!” Giang lão bà chỉ vào Giang Nhị Nha mà mắng, mắt trợn lên như mắt trâu, dáng vẻ hung ác tựa như muốn ăn thịt Giang Nhị Nha, móng tay bà ta gần như chọc vào mặt của nàng. Mặc dù Giang lão bà mắng chửi ồn ào hung ác như vậy, nhưng Tử La vẫn nhìn ra bà ta chột dạ, vậy nên mới phải ra vẻ hung ác lớn tiếng thế thôi, thực ra ngoài mạnh trong yếu, bà ta chỉ muốn ra vẻ hung ác để che giấu sự chột dạ của mình. Nếu không bà ta sẽ không chỉ mắng chửi Giang Nhị Nha mà không dám động thủ, sao bà ta chịu ngồi im để Giang Nhị Nha lấy dao chĩa vào mình được chứ.



Đám người đứng xem nghe Giang lão bà nói vậy, mặc dù cũng biết tính bà ta xấu xa, nhưng cũng cảm thấy Giang Nhị Nha cầm dao chĩa vào trưởng bối như vậy là không đúng.



Có người quay sang trách Giang Nhị Nha: “Giang Nhị Nha, cháu mau bỏ dao xuống, có lý nào lại cầm dao chỉ vào trưởng bối, còn ra thể thống gì nữa!”



“Ta thèm à! Bà ta không xứng làm trưởng bối!” Giang Nhị Nha giãy giụa nói.



“Đúng vậy, tao không phải là trưởng bối của mày, tao không có đứa cháu gái hiếu thuận như mày! Có đứa cháu nào dám cầm dao chĩa vào bà nội chứ! Một đứa oắt con như mày, từ bao giờ tới lượt mày sang Giang gia chúng ta làm ầm lên như vậy!” Giang lão bà thấy có người nói giúp mình, khí thế cũng tăng lên.



“Tam Nha đầu, cháu mau bỏ dao xuống nhận sai với bà nội đi, chuyện hôm nay coi như không có.” Có người lại nói.



“Ta nói này, con bé này sao có thể không có giáo dưỡng như vậy chứ? Cầm dao chém bà nội, mày không sợ bị thiên lôi đánh, người đời phỉ nhổ à? Lão Tam, ông còn không nói nó đi kìa, định trơ mắt nhìn con gái ông đánh mẹ mà không ngăn cản hả, chờ bị người đời chửi rủa đi!” Giang Đại thẩm làm bộ nói.



“Giang Đại thẩm, sao thẩm lại véo tay Nhị Nha tỷ như thế?” Tử La vừa quan sát động tác của Giang Đại thẩm, vừa giả bộ ngây thơ hỏi. Hừ, xem bà trả lời thế nào!



Tử La vô cùng căm ghét hành vi của Giang Đại thẩm, làm như Giang Nhị Nha đã cầm dao chém Giang lão bà rồi vậy.



“Chuyện này… Thẩm đâu có, tiểu hài tử cháu nhìn lầm rồi.”
Dù da mặt Giang lão bà có dày thế nào cũng không chịu được đỏ mặt, ấp úng không biết nói sao.



Giang Nhị Nha lúc này mới òa khóc nức nở: “Thôn trưởng, xin ông làm chủ cho nhà cháu! Mẹ chúng cháu đang nằm trên giường sống chết không rõ, mà bọn họ còn cướp hết bạc trong nhà, đến tiền bốc thuốc cứu mạng cho mẹ cháu cũng không có nữa!”



Giang Tam Nha và Giang Tứ Nha thấy Tử La lén nháy mắt với các nàng, thế là theo kế hoạch, các nàng cũng khóc ầm cả lên, vừa khóc vừa lôi kéo quần áo Giang lão bà, nức nỡ nói: “Bà nội, bà nhất định phải trả tiền cứu mẹ cháu, bọn cháu dập đầu cầu xin bà.”



Giang Tam Nha nói xong thì cùng Giang Tứ Nha vừa khóc vừa dập đầu với Giang lão bà, khóc đến thở không ra hơi, vô cùng đáng thương. Hơn nữa Giang Tam Nha, Giang Tứ Nha còn mặc áo vá chằng chịt, dáng người gầy yếu xanh xao, giống như một cơn gió cũng có thể thổi bọn họ bay đi vậy. Không ít người bắt đầu nhỏ giọng trách Giang lão bà khinh người quá đáng, không cho nhà Giang Tam thúc bọn họ một con đường sống.



“Ai, Giang lão bà này thực sự muốn ép cả nhà con út đến không còn đường sống rồi. Nhìn hai đứa bé đáng thương chưa.”



“Đúng vậy, đồ đạc trong nhà Giang lão tam thỉnh thoảng đều bị Giang bà tử cướp đi, nhìn hai đứa trẻ mà xem, giống như ăn cơm không đủ no vậy.”



“Tam nha đầu năm nay hơn chín tuổi đúng không, nhìn nó còn nhỏ hơn em họ Xuân Nha mới tám tuổi nữa.”



“Giang lão bà đúng là bất công!”



“Mẹ Xuân Sinh cũng không phải dạng vừa!”



“...”



Giang lão bà và Giang Đại thẩm nghe lời thì thầm bàn tán của mọi người, da mặt dày cách mấy cũng thấy nhục.



Giang Tam Nha và Giang Tứ Nha thấy mọi người bắt đầu đứng về phía mình thì càng khóc lóc thảm thiết hơn, vừa khóc vừa dập đầu.