Điền Viên Cẩm Tú

Chương 80 : Việc vui

Ngày đăng: 17:32 30/04/20


“Tiểu tử, cậu nghĩ cái gì đấy? Đổng Vũ có thi đậu hay không có phải do chúng ta quyết định đầu. Còn chuyện thơm lấy gì đó, chúng ta cũng chẳng thiết, chỉ mong bọn họ không tới gây phiền



phúc cho mấy huynh muội chúng ta là tốt rồi. Hắn có thi đấu không, chúng ta không quan tâm.” Tử Hiên biết Thiết Trụ nói vậy cũng không có ý khác



“Cũng đúng!” Thiết Trụ gật đầu đồng ý, sau đó chợt tới nghĩ2tới chuyện lúc chiều, hắn nói tiếp: “Đúng rồi! Tử Hiên, nhà Giang Tam thúc không xảy ra chuyện gì chứ?”



Tử Đào cũng tò mò hỏi:“Đúng vậy, có phải mấy người Giang lão bà lại đến nhà Giang Tam thúc gây sự không?”



“Hi! Lần này mấy người đó ra tay quá độc ác, suýt nữa thì đánh chết Giang Tam thẩm...”



“Hả? Không phải chứ?” Tử Đào còn chưa đợi Tử Hiên nói xong đã kêu lên.



Trong phòng, ngoài Tử La ra thì những người8khác đểu giật mình với tin này.



Tử Hiên thấy mọi người nghe xong đều hốt hoảng, vội nói tiếp: “Mọi người đừng lo lắng, bọn ta đã mời Mã đại phu trong thôn đến, Giang Tam thẩm cũng không còn nguy hiểm nữa rồi...”



Sau đó, Tử Hiên kể lại những chuyện xảy ra lúc chiều cho mọi người. Tử La ở một bên thỉnh thoảng bổ sung.



“Hi! Nhà Giang Tam thúc thật đáng thương, phí thuốc men lần này phải tầm mười lượng bạc,6nhà Giang Tam thúc lấy đâu ra nhiều bạc vậy đây!” Thiết Trụ thở dài nói.



“Có điều đây cũng không hẳn là chuyện xấu, ít nhất thì sau này mấy người Giang lão bà cũng không thể đến gây phiền phức cho nhà Giang Tam thúc như trước nữa, chỉ là cái giá phải trả hơi lớn.” Tử Thụ cũng gật đầu phân tích.



“A La, muội làm rất đúng, lát nữa Đại tỷ sẽ trả lại tiền riêng cho muội, coi như lần này3nhà chúng ta đưa tiền cho Giang Tam thầm chữa bệnh đi.”



Tử Vi không trách Tử La lấy tiền riêng đưa cho nhà Giang Tam thúc, mà còn lo Giang Tam thúc thiếu tiền mua thuốc, vì vậy nàng nói với đám Tử Thụ: “Ta thấy chỗ bạc đó không đủ để nhà Giang Tam thúc bốc thuốc cho Giang Tam thẩm đầu, hay chúng ta cho họ mượn thêm ít tiền?”



Đám Tử La nghe Tử Vi nói vậy cũng không có ý kiến5gì, thế là các nàng quyết định để Tử Hiên mang sáu lượng bạc sang cho nhà Giang Tam thúc mượn.



Thiết Trụ thấy vậy cũng muốn đi cùng, dù sao cũng đến giờ hắn phải về nhà rồi, vừa tiện đường.



Đến lúc Tử Hiên trở về, cậu đưa lại cho Tử Vi hai lượng bạc, nói: “Giang Tam thúc bảo chỉ cần bốn lượng bạc nữa là đủ rồi, đệ nói thế nào cũng không chịu nhận lấy hai lượng này.”




Tử La vội nhặt tiền cho nên không hề nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang chạy như bay về phía mình.



Mọi người thấy vậy thì cực kỳ sợ hãi.



“A La!” Tử Vi kêu to.



Trần Thiếu Thanh ở gần Tử La nhất, hắn đang định lao đến cứu nàng thì bị Trần Cao thị ở cạnh túm được, không cho hắn đi.



Tử Thụ thấy vậy thì chạy như bay đến. Cậu nhanh nhẹn nhào tới, ôm lấy Tử La, trước khi xe ngựa Lao đến đã ôm lấy nàng tránh được!



Xe ngựa kia chạy qua đám Tử La cũng không hề giảm tốc độ, nhanh chóng biến mất trên đường lớn.



Tử Vi, Tử Hiên, Tử Đào và Tiểu Lục đều khẩn trương chạy tới.



“Tử Thụ, A La, hai đứa không sao chứ?” Tử Vi vội vàng hỏi.



“Đệ không sao, A La, muội có bị thương không?” Tử Thụ trả lời Tử Vi xong thì luôn miệng hỏi Tử La. Tuy cậu đã ôm Tử La tránh được xe ngựa, nhưng vẫn sợ Tử La bị thương ở đâu đó.



Tử La vẫn chưa hoàn hồn, lúc nãy khi nhìn thấy xe ngựa chạy đến, nàng cực kỳ sợ hãi, cũng không biết trốn đi đâu cả.



Nàng thấy đám Tử Thụ đều quan tâm nhìn mình, thậm chí trong mắt họ vẫn còn ngấn lệ, lòng vô cùng aasm áp.”Muội không sao. Mọi người xem, muội không bị gì hết mà”



Tử La trượt khỏi lòng Tử Thụ, nhảy nhót tại chỗ, cho thấy mình cực kỳ khỏe mạnh.



Tử Hiên mắng cái xe kia: “Chạy nhanh vậy làm gì, vội đi đầu thai chắc!” Nếu không phải xe ngựa kia nhanh chóng biến mất ở khúc ngoặt thì Tử Hieen nhất định sẽ đuổi theo lý luận với vọn họ.



Tử Vi không nhịn được ôm Tử La vào lòng, vỗ một cái vào mông nàng: “Xem sau này muội có dám chạy ra giữa đường nữa không?”



“Đại tỷ, đau!”