Điền Viên Cẩm Tú

Chương 94 : Vô đề

Ngày đăng: 17:32 30/04/20


“Bởi vì họ cảm thấy Bạch thiết kế thì chỉ có ở Lưu Hương Lầu, so với những chỗ khác, đồ ăn ở đây D mới là chính tông nhất. Còn các tửu lâu khác thì không phải chính tông. Hơn nữa họ không phải



là người thiếu tiền, cho nên họ cũng không nghĩ Lưu Hương Lẩu đắt hơn mà đi tới chỗ khác ăn,2bởi vì họ cảm thấy những chỗ khác dù bắt chước có giống như chăng nữa, cũng không phải là món chính tổng nhất như ở Lưu Hương Lẩu.”



“Muội nhớ đến chuyện này nên mới nghĩ ra đạo lý đó. Bởi vì cơm ở Lưu Hương Lầu khác với những tửu lâu khác, mọi người đều muốn đích thân đến Lưu Hương Lầu ăn hoặc8mua về. Hơn nữa, những thức ăn này sẽ được lan truyền rất nhanh, cho nên mọi người đều biết, nói đến Bạch thiết kế thì nó xuất phát từ Lưu Hương Lẩu. Lưu Hương Lẩu là người nghĩ ra nó.”



“Còn đồ chơi vải của chúng ta hay túi sách thì lại không giống vậy, bởi vì mọi người đều mua về nhà, hơn nữa6nó cũng không được ăn ngay như cơm nước. Nếu chúng ta không làm ký hiệu, người mua đưa cho người khác, thì ngoài người đích thân mua nó ra, những người khác sẽ không biết được đồ chơi hay túi sách này là từ Như Ý phường nếu như người mua không nói. Vì vậy muội mới nghĩ nên làm ký hiệu đính lên3đồ chơi hay túi sách.



“Nhưng thứ này đều là nhờ những chuyện nhỏ nhặt bên cạnh gợi ý ra. Muội thấy trong sách vở có nói, nếu để ý đến cuộc sống xung quanh, khắp nơi đều là kiến thức, câu nói này rất đúng. Vì vậy A La không phải là thiên tài như Thân đại ca nói đâu, đâu phải bỗng dưng nghĩ5ra được mấy chuyện này.”



Tử La giải thích hết lời, nàng không muốn Thần Diệc Phàm nghĩ rằng những câu lý luận ban nãy là do nàng tự dưng nghĩ ra.



“Ha ha hóa ra là vậy, nhưng có thể để ý những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống rồi nghĩ đến điều này, A La cũng đáng gờm lắm đấy“. Mặc dù sau khi nghe Tử La giải thích, Thân Diệc Phàm cũng hiểu rõ vì sao nàng có thể nghĩ ra được những điều này, nhưng hắn vẫn cảm thấy Tử La thông minh.



Nhưng có thể suy ra đạo lý từ những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống, không phải thế đã giỏi lắm rồi sao?



“A La hay đọc sách lại thường nghĩ vu vơ ấy mà, nếu Thân đại ca còn khen muội ấy vậy nữa, muội ấy lại bay nhảy hơn nữa đấy.” Tử Thụ khuyên.



“Đúng đó, từ nhỏ A La đã tham tiền lắm, chuyện gì liên quan đến tiền muội ấy đều thấy hứng thú cả.” Tử Hiên nhận xét.



Sau khi giải quyết vấn đề lo lắng nhất của Thần Diệc Phàm, họ cùng nhau bàn bạc tình hình cụ thể để hợp tác làm đồ chơi vải.



Bởi vì Tử La giúp hắn gỡ được khúc mắc trong lòng, chuyện bàn điều kiện tiếp sau Thân Diệc Phàm tỏ ra vô cùng hào phóng.



Theo kết quả cuối cùng, mấy huynh muội Tử La chỉ cần thỉnh thoảng cung cấp mấy mẫu đồ chơi mới là được. Còn những thứ khác như sản xuất, tiêu thụ đều là do Thân Diệc Phàm phụ trách.



Đương nhiên điều kiện này không có gì ép buộc, dù sao việc tưởng tượng, linh cảm thì sao có thể ép nó phải xuất hiện được đây. Đương nhiên nếu như Tử La muốn kiếm nhiều tiền hơn một chút, các nàng sẽ cố gắng cung cấp thêm nhiều kiểu mẫu thôi mà.
Tháng Mười đến, hôm nay cũng là ngày Ngô phu tử rời đi.



Mấy huynh muội Tử La đều tới tiễn.



Lúc về nhà thì cũng đã gần trưa.



Tử La thấy mọi người đều có phần suy sụp, nhất là Tử Thụ, Tử Hiên.



Nàng bèn an ủi: “Đại ca, Nhị ca à, A La nghe nói trong thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, huynh có thể làm thầy trò với Ngô phu tử cũng là một duyên phận rất lớn. Giờ Ngô phu tử muốn đi đoàn tụ với con cháu của ông, mọi người nên vui cho ông mới phải chứ.”



“Hơn nữa, sau này chúng ta có dịp đi Phủ Thành thì có thể đến thăm Ngô phu tử mà. Vả lại sau này các huynh đi thi phủ, thi viện, chẳng phải đều phải thi ở Phủ Thành đó sao, khi ấy các huynh đến nhà thăm Ngô phu tử là được.”



Tử Thụ, Tử Hiên nghe nàng nói vậy cũng thấy thoải mái hơn đôi chút. Hơn nữa Tử Thụ, Tử Hiên chỉ tạm thời không chịu nổi việc Ngô phu tử ra đi nên mới buồn vậy thôi. Giờ nghe Tử La nói họ cũng thấy thông suốt hơn nhiều.



“A La nói đúng lắm, sau này chúng ta có cơ hội cũng có thể đến thăm Ngô phu tử, là Đại ca nghĩ sai rồi.” Tử Thụ cười nói.



Thế là mấy huynh muội lấy lại tinh thần chuẩn bị làm bữa trưa.



Sau khi cơm nước xong, cả nhà Trần thẩm, nhà Xuyên Tử nhưng không có hai đệ đệ muội muội của cậu cũng tới nhà Tử La.



Mấy huynh muội nhiệt tình mới họ vào nhà, bưng bê rót nước và bánh ngọt.



“Thụ ca nhi à, mấy đứa khách sáo quá.” Trần thúc ngượng ngùng.



Trần thẩm và mẹ Xuyên Tử cũng phụ họa.