Điền Viên Cẩm Tú

Chương 96 : Thư viện cổ thủy

Ngày đăng: 17:32 30/04/20


“Chào A La tiểu thư, Tiểu Lục thiếu gia.” Tiểu Trúc cũng cười nói.



“A La, Tiểu Lục ngoan, hai đứa có nhớ Lưu đại ca không?” Lưu Hoành ngồi xổm xuống xoa đầu Tử La và Tiểu Lục.



“Nhớ.” Tử La và Tiểu Lục đồng thanh đáp.



Lưu Hoành nghe hai đứa trẻ nói xong thì vô cùng vui vẻ.



“Ngoan quá! Xem Lưu đại ca mang gì cho2mấy đứa này.” Lưu Hoành nói xong, lấy hai hộp điểm tâm trên xe ngựa xuống.



Tử La nhìn thấy ký hiệu của Lục Kỹ trên hộp thì biết ngay là bánh đậu xanh Lục Kỷ, lập tức nói: “Lưu đại ca, là bánh đậu xanh Lục Kỳ.”



“Đúng vậy. Hai đứa có thích không nào?” Lưu Hoành cố ý hỏi Tử La và Tiểu Lục.



“Thích.” Quả nhiên8Tử La và Tiểu Lục lại đồng thanh trả lời.



“A La, Tiểu Lục, hai đứa lại quấy Lưu đại ca rồi, còn không mau mời Lưu đại ca và Tiểu Trúc vào.” Lúc này, Tử Thụ và Tử Hiên cũng đi ra. Tử Hiên thấy hai đứa trẻ lại làm nũng với Lưu Hoành thì cố ý nói.



Tử La và Tiểu Lục cùng làm một cái6mặt quỷ với Lưu Hoành.



Lưu Hoành và đám Tử Thụ nhìn thấy đều bật cười.



“Lưu đại ca, mau vào đi.” Tử Thụ mời mấy người Lưu Hoành vào nhà.



Sau khi họ đi vào, Tử Vi, Tử Đào và mấy người nhà Trần thẩm, Cao Ngũ thúc đều đứng lên chào hỏi Lưu Hoành, còn gọi Lưu Hoành là Lưu tú tài.



“Mọi người cứ ngồi đi, đừng3khách khí. Trần thúc, mọi người cứ gọi cháu là Hoành ca nhi là được, không cần phải Lưu tú tài gì đó đầu, nghe khách khí quá.” Lưu Hoành chắp tay nói.



Nhưng mấy người Trần thẩm nghe Lưu Hoành nói xong thì đều rối rít nói không dám, cuối cùng vẫn cố chấp gọi hắn là Lưu thiếu gia. Lưu Hoành thấy mọi người như5vậy cũng không miễn cưỡng.



Chờ Lưu Hoành ngồi xuống, Tử Thụ hỏi: “Lưu đại ca, hôm nay huynh mới bắt đầu nghỉ phép phải không? Sao nhanh như vậy đã tới nhà chúng ta rồi?”
Tử Hiên nghe xong, hai mắt tỏa sáng: “Vậy phải như thế nào mới được thưởng?” “Chỉ cần nằm trong nhóm năm học sinh giỏi nhất cùng cấp là được.”



“Vậy có phải là nếu để ở lớp trung cấp, chỉ cần lọt vào danh sách năm người đứng đầu ở lớp trung cấp là được thưởng rồi phải không?” Tử Hiên tiếp tục hỏi Lưu Hoành.



“Đúng vậy, chỉ là học sinh ở thư viện cổ Thủy nhiều hơn ở trường tư thục trong thần của các đệ nhiều, muốn đạt được top năm cũng sẽ khó hơn một chút.” Lưu Hoành nói.



“Vậy Lưu đại ca, huynh đã được khen thưởng bao giờ chưa?” Tử Đào tò mò hỏi.



“Nhị tỷ, tỷ thật ngốc. Tỷ nghĩ xem năm nay thư viện Cổ Thủy chỉ có bốn tú tài, Lưu đại ca có thể thi đậu tú tài thì sao lại chưa từng được thưởng chứ?” Tử La dùng vẻ mặt tỷ thật ngốc nghếch nhìn Tử Đào.



Tử Đào suýt nữa thì xù lông.



“Giỏi lắm A La, một ngày không cãi nhau với ta thì muội không chịu được phải không?”



Tử Đào nói xong thì bắt đầu rượt đuổi Tử La.



“Đại ca, cứu muội.” Tử La hét to rồi lao về phía Tử Thụ.



“Được rồi, Tử Đào, muội tạm tha cho A La lần này đi.” Tử Thụ buồn cười nói, hắn đã quen với cách chung sống này của Tử La và Tử Đào rồi.



Lưu Hoành thấy vậy cũng buồn cười. Hắn thấy cách huynh muội Tử La sống chung với nhau vô cùng vui vẻ, thú vị. Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn thích đến đây.



Tiếp đó, đám Tử Thụ, Tử Hiên và mấy người Trần thẩm, Cao Ngũ thúc lại hỏi Lưu Hoành kỹ hơn về chuyện ở thư viện Cổ Thủy, Lưu Hoành biết thì nói hết.



Càng thảo luận, mọi người lại càng có ý đến thư viện Cổ Thủy hơn.



Cuối cùng, đến giờ nấu cơm tối, mấy người Trần thẩm mới cáo từ. “Lưu thiếu gia, Thụ ca nhi, chúng ta về trước nhé. Bao giờ quyết định được chỗ học, chúng ta lại đến nói với các cháu.” Trần thúc nói.



Mấy người Trần thúc đi không lâu, nhà Tử La cũng nấu cơm tối xong. Lưu Hoành ăn xong cơm, lại lấy ra mấy món quà hắn mang về từ Phủ Thành cho các nàng, lần lượt giới thiệu.