Điền Viên Nhật Thường
Chương 108 : Thay đổi
Ngày đăng: 13:32 18/04/20
Lúc Lục Lăng Tây và Nhan Việt đi đến thôn Linh Thủy, thì đúng lúc gặp Lý đại gia bưng xương cho mấy con chó nuôi trong vườn hoa ăn.
Chưa đợi dừng xe lại, Tiêu Trăm Vạn đã hít hít mũi, hưng phấn bám trên cửa kính xe nhìn về phía sân xa xa. Nhan Việt vừa mở cửa, Tiêu Trăm Vạn liền lao ra ngoài, như một tia chớp màu đen nhào thẳng đến đống xương trong tay Lý đại gia.
Lý đại gia bị Tiêu Trăm Vạn làm hoảng sợ, chần chừ không biết có nên bỏ chậu xuống hay không. Tiêu Trăm Vạn trông mong nhìn Lý đại gia, mắt không dời được, nước miếng chảy tong tỏng xuống đất.
Lục Lăng Tây theo sát chạy đến, thấy vậy liền mềm lòng, nói với Lý đại gia đưa chậu xương này cho Tiêu Trăm Vạn trước đã. Trong khoảng thời gian này Tiêu Trăm Vạn đều ăn rau là chính, chắc cũng thèm thịt quá rồi. Có những lời này của Lục Lăng Tây, Tiêu Trăm Vạn một hơi ăn sạch ba chậu xương, cướp hết cơm chiều của đám chó trong vườn hoa.
Lý đại gia ngạc nhiên nhìn: "Con chó ngao này ăn khỏe nhỉ? Một con như vậy nếu không có tiền đúng là không nuôi nổi".
Tiêu Trăm Vạn ăn no uống say lười biếng ngồi xổm bên chân Lục Lăng Tây, học Đại Hắc thân mật cọ trên người cậu. Lục Lăng Tây vốn muốn nói nó ăn nhiều quá rồi, nhưng nhìn cái mặt lông xù của Tiêu Trăm Vạn rất là đáng yêu, Lục Lăng Tây vô thức nhếch miệng, sờ đầu Tiêu Trăm Vạn giống như sờ Đại Hắc vậy.
Ăn xong cơm tối, Lục Lăng Tây và Nhan Việt quyết định đến bờ sông lấy mấy cây rong mái chèo. Tối hôm nay không có gió, bên ngoài cũng không lạnh. Nhan Việt luôn dung túng cho mọi việc cậu làm, sau khi giúp Lục Lăng Tây mặc áo lông vào, liền một tay dắt Lục Lăng Tây, một tay cầm một cái thùng nhỏ đã chuẩn bị, mang theo mấy con thú chậm rãi đến sông Linh Thủy.
Tiêu Trăm Vạn mấy ngày nay ở nhà nghẹn quá lâu rồi, vừa đến bờ sông đã xõa hết mình. Lục Lăng Tây trước kia không chú ý, bây giờ mới phát hiện Tiêu Trăm Vạn mà chạy thì rất nhanh, mới một lúc đã không thấy đâu. Cậu kêu to một tiếng Tiêu Trăm Vạn, Tiêu Trăm Vạn liền lượn về. Thấy Tiêu Trăm Vạn chơi đùa vui vẻ, Lục Lăng Tây sờ đầu Đại Hắc, nói: "Đại Hắc, mày cũng đi đi".
Đại Hắc kêu nhỏ một tiếng, bình tĩnh ngồi bên cạnh Lục Lăng Tây. Chỉ cần ở bên ngoài thì nó sẽ không dễ dàng rời khỏi Lục Lăng Tây một bước.
"Đại Hắc ngoan lắm". Lục Lăng Tây hiểu được ý nó, cười híp mắt khen một câu. Lúc cậu nói chuyện với Đại Hắc, thì Nhan Việt đã lấy công cụ bên trong thùng nhỏ ra. Lục Lăng Tây cầm đèn pin đi theo, chiếu lên mặt băng, tìm chỗ có băng nhìn khá mỏng.
Lục Lăng Tây bắn lên đầu nó một cái, vẫy vẫy tay với Tiêu Trăm Vạn.
Tiêu Trăm Vạn tủi thân vọt đến, Lục Lăng Tây vạch lông nó ra nhìn, thấy nó cũng rụng lông giống mấy ngày trước như đúc. Phát hiện này khiến Lục Lăng Tây hết nói nổi, nghĩ đến Tiêu Trăm Vạn bị cậu bắt ăn rau liên tục trong nhiều ngày, Lục Lăng Tây liền dở khóc dở cười. Cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao lại thấy cảnh ở chung giữa Đại Hắc và Tiêu Trăm Vạn là lạ rồi.
Đại Hắc run run tai, nghẹn ngào kêu một tiếng.
Lục Lăng Tây thả Tiêu Trăm Vạn ra, buồn cười vỗ đầu Đại Hắc. "Sau này không được ức hiếp Tiêu Trăm Vạn nữa".
Đại Hắc cọ đầu vào lòng bàn tay Lục Lăng Tây, Lục Lăng Tây mềm lòng, không có cách nào với Đại Hắc cả. Nhưng cậu rất nhanh đã nghĩ đến một chuyện, "Có phải Nhan đại ca đã sớm biết không?".
Đại Hắc trượng nghĩa lắc đầu, không bán đứng Nhan Việt.
Lục Lăng Tây không tin, gãi cằm nó, "Đừng tưởng tao không biết, mày với Nhan đại ca cùng lừa tao đúng không".
"Lừa em chuyện gì?". Nhan Việt đi từ đằng xa đến, cười hỏi một câu.
Lục Lăng Tây trừng anh, vươn tay, trong lòng bàn tay là một đám lông bị Đại Hắc cắn rụng.
Nhan Việt sửng sốt, ý cười trên mặt càng đậm hơn, phá lên cười.