Điền Viên Nhật Thường

Chương 134 : Cho rằng

Ngày đăng: 13:33 18/04/20


Sáng hôm sau, Nhan Việt tính đúng thời gian lại xuất hiện trước cửa nhà 301.



Có chuyện ngày hôm qua, Vương Thục Tú đã bình tình với sự xuất hiện của anh rất nhiều. Tuy trong lòng vẫn khó chịu, nhưng thấy vui vẻ không che dấu được trong mắt tiểu hỗn đản, cô cũng chỉ thầm thở dài, chấp nhận Nhan Việt đưa tiểu hỗn đản đến cửa hàng.



Bởi vì hôm qua đã đồng ý là đi với Lục Lăng Tây đến đón Đại Hắc, nên Nhan Việt cũng không đến chỗ An Kiệt mà luôn ở Vi Viên Nghệ. Đến trưa hết bận rộn, anh đang định đưa Lục Lăng Tây đi ăn cơm, thì thấy Dịch Hàng lái chiếc Jinbei đến đây.



"A, sao Dịch Hàng lại đến đây?".



Lục Lăng Tây nhìn giờ, bây giờ đúng là giờ cơm trưa, ở tiệm cơm rất nhiều người, Vương Thục Tú không ở đó nên tất cả đều do Dịch Hàng quản lý cả, sao cậu ta lại lái xe đến cửa hàng chứ? Cậu lo lắng không biết có phải ở tiệm cơm xảy ra chuyện gì không, liền thấy Dịch Hàng kêu to mang hai cái cặp lồng lớn nhảy xuống xe vọt đến.



"Lão tam, nhân lúc còn nóng mau ăn đi". Dịch Hàng vừa nói vừa giơ giơ cặp lồng trong tay.



Lục Lăng Tây ngỡ ngàng, "Cậu đến đưa cơm sao?".



Dịch Hàng gật đầu, tìm cái bàn ở cửa đặt cặp lồng lên mở ra. "Đây đều là tôi làm đấy, cậu nếm thử xem thế nào? Có khác nhiều với chị Tiểu Hoa không?". Miệng Dịch Hàng thì nói vậy, nhưng trên mặt lại là vẻ "Dám nói không ngon thì không bạn bè gì nữa". Lục Lăng Tây nhìn mà bật cười, nhưng vẫn không hiểu sao Dịch Hàng lại đưa cơm đến cho cậu.



"Là chị Tiểu Hoa dặn đấy, chị ấy nói mấy ngày nay cậu ăn đồ không ngon, cả người đều gầy". Dịch Hàng nói tới đây liền choàng qua cổ Lục Lăng Tây nói: "Nào, để tôi xem gầy ở đâu?".



Hai người trêu đùa như lúc bình thường, Nhan Việt nhìn Dịch Hàng thân thiết với Lục Lăng Tây lại ăn dấm, nhưng không thể nói được gì, chỉ có thể mặt không đổi sắc ngăn Dịch Hàng lại, quay đầu nói với Lục Lăng Tây: "Tiểu Tây mau ăn đi, đợi lát nữa sẽ nguội mất".




Vốn người phụ trách còn thấy không vui, cảm thấy Phương Lỗi mang mấy con chó hoang đến đây là làm mất mặt bọn họ, nếu không phải vì có quan hệ tốt với Phương Lỗi thì đã sớm đuổi anh đi rồi. Kết quả sau mấy ngày huấn luyện, người phụ trách còn quan tâm hơn cả Phương Lỗi nữa. Nhất là với Đại Hắc thì thích vô cùng. Đã mấy lần tìm Phương Lỗi hỏi có thể tìm chủ Đại Hắc nói để Đại Hắc ở lại đây được không. Nếu không được thì tìm vợ cho Đại Hắc cũng được, sinh một ổ Đại Hắc nhỏ chắc chắn cũng không kém chút nào.



Vẻ mặt Phương Lỗi u oán nói với Lục Lăng Tây về chuyện làm mai cho Đại Hắc, trêu chọc nói: "Bây giờ Đại Hắc là nam thần trong lòng tất cả những người chăm sóc trong khu rồi, hơn nữa là loại cao không thể leo đến được".



Lục Lăng Tây tưởng tượng cảnh mấy người chăm sóc kia mang một đàn chó đến cho Đại Hắc chọn vợ, ôm bụng cười một lúc lâu.



Buổi tối đến vườn hoa, Đại Hắc lúc đi ngủ cũng không chịu rời xa Lục Lăng Tây. Nhan Việt không còn cách nào đành phải khoan dung cho Đại Hắc ngủ ở đầu giường gần lò sưởi như lúc đầu vậy. Lục Lăng Tây còn nấu nước tắm sạch sẽ cho Đại Hắc, nghiêng người ôm lấy nó. Đại Hắc nằm bên cạnh cậu, thân thiết nhìn cậu, thường liếm ngón tay cậu nữa. Nhan Việt ăn dấm nhìn một người một chó, có cảm giác như mình là kẻ thứ ba chen chân vào vậy.



Sáng hôm sau, hai người ăn sáng ở nhà Lý đại gia rồi chuẩn bị đi về. Trước lúc về Lục Lăng Tây đến xem cây liễu thế nào. Vài ngày không gặp, cây liễu đã tỉnh dậy từ trong giấc ngủ đông, lá cây xanh nhạt rủ trên cành, đung đưa theo gió. Không chỉ có cây liễu, mà mùa xuân ở thôn Linh Thủy cũng đến rất sớm, hai bên ruộng, góc sân đều mọc lên đám cỏ nhỏ xanh biếc, tô điểm cho mặt đất đơn điệu, lan tỏa hơi thở của mùa xuân.



Lý đại gia nói với Lục Lăng Tây, chỉ có thôn Linh Thủy mới thế này thôi, Tống gia trang cách xa mười dặm vẫn còn một vùng bụi mịt mờ không có gì cả. Cây không đâm chồi, trên đất cũng chẳng mọc được mấy cọng cỏ dại. Thôn dân nói đây đều là Cây Thần phù hộ, lại nghĩ đến năm ngoái rau củ và trái cây trong sân đều vừa nhiều vừa tốt, năm nay ông nghe nói có vài hộ định khai khẩn đất hoang, trồng đại cây gì đó. Không vì bán lấy tiền thì là vì cho nhà mình ăn.



Ông từ ái dặn Lục Lăng Tây: "Muốn ăn gì thì nói với ông, trong sân nhà ông cái gì cũng trồng được".



Lục Lăng Tây ngượng ngùng gật đầu, nhớ đến một chuyện. Năm trước khi hệ thống mở ra chức năng tiến hóa, thì rau củ và trái cây trong sân nhà Lý đại gia đã chín hết rồi, cậu không có cơ hội xem xem rau của và trái cây có thể tiến hóa được hay không. Sau đó Tiêu Phong xây một nhà kính trồng rau, mặc dù cậu có suy nghĩ này nhưng không có thời gian đi. Hơn nữa cũng giống như cây trong vườn hoa tiến hóa vậy, cần thường xuyên nhìn xem, chỉ đi một hai lần thì chưa chắc đã may mắn gặp đúng lúc thực vật ở trong thời kỳ tiến hóa. Cậu còn nghĩ có nên trồng gì trong nhà mình không, nhưng chuyện ở Vi Viên Nghệ rất nhiều, chuyện này vẫn kéo dài chưa làm được.



Lại nói tiếp lần này là một cơ hội, Lục Lăng Tây vẫn luôn cho rằng chỉ cần là thực vật, thì dù là loại nào cũng đều có thể tiến hóa. Lại nghĩ đến hạt giống mà hệ thống thưởng cho cậu, trực giác nói cho cậu biết đó chắc là hạt giống sau khi tiến hóa. Dù là cà chua hay là nho, cây mà cậu trồng ra có lẽ chính là hình dạng tiến hóa sau cùng.