Điền Viên Nhật Thường

Chương 167 : Đẩy một tay

Ngày đăng: 13:33 18/04/20


Ngày thứ hai sau khi Nhan Việt về Trung Kinh đã gặp mặt Nhan Thế Huy.



Không có khói thuốc súng nồng nặc như người ngoài đã đoán, hai người đều rất bình tĩnh. Nhan Thế Huy đánh giá Nhan Việt mấy lần, như là không biết anh vậy. Vẻ mặt Nhan Việt thì rất bình thản, mặc kệ ông ta đánh giá. Chuyện đã tới nước này rồi, dù Nhan Thế Huy nghĩ thế nào Nhan Việt cũng không quan tâm.



Sự im lặng dài lâu qua đi, Nhan Thế Huy mở miệng trước tiên, "Anh còn quay lại đây làm gì?".



Nhan Việt khẽ nhếch môi, "Tôi nghe nói Nhan Hải muốn trục xuất tôi ra khỏi nhà họ Nhan, để cha không khó xử nên quay về chuyển hộ khẩu ra ngoài".



Giọng anh có ý giễu cợt, Nhan Thế Huy nhẫn nhịn, "Anh đang trách ta bất công sao?".



Bất ngờ là Nhan Việt lại lắc đầu, "Lúc còn nhỏ không hiểu chuyện đã từng nghĩ như vậy, nhưng sau thì thấy chẳng có gì cả".



Nhan Thế Huy nhìn chằm chằm nét mặt Nhan Việt, muốn đoán được suy nghĩ thực sự của anh. Lúc trước Nhan Thế Huy không quan tâm Nhan Việt nghĩ thế nào, bây giờ muốn biết thì đã không còn nhìn ra được suy nghĩ của Nhan Việt nữa. Ông ta có cảm giác uy nghiêm bị xúc phạm, đây cũng không phải là lần đầu tiên. Từ khi Nhan Việt giấu ông ta ở lại trong nước, đến khi đột nhiên bán cổ phần của nhà họ Ân đi, Nhan Thế Huy không chỉ tức giận vì mình đã không còn khống chế được Hợp Phổ, mà còn tức giận vì ông ta đã không thể khống chế được Nhan Việt nữa.



Từ nhỏ đến lớn, cuộc đời của Nhan Thế Huy cũng coi như là xuôi chèo mát mái. Thất bại duy nhất của ông ta chính là cuộc hôn nhân với Ân Tình Lam. Sau lần đó, dù là cuộc sống hay là việc làm ăn, ông ta chưa từng nếm mùi vị thất bại lần nào. Về việc sắp xếp cho Nhan Việt, không phải không có người nói lên ý kiến với ông ta, nhưng ông ta đã quen điều khiển tất cả, tất nhiên cũng nghĩ là có thể điều khiển con mình. Nhưng ông ta không thể ngờ là, đứa con mà ông ta nghĩ có thể điều khiển lại cho ông ta một đao chí mạng.



Nhan Thế Huy lạnh lùng nói: "Anh bán cổ phần của nhà họ Ân cho Trần Tu Viên, trong lòng không có chút áy náy nào sao? Anh mở mắt trừng trừng nhìn cơ nghiệp mà ông nội anh gây dựng vất vả nhiều năm hủy trong tay anh sao?".



"Có gì mà áy náy chứ?". Nhan Việt nhìn thẳng vào mắt Nhan Thế Huy, ánh mắt lạnh thấu xương, "Cha biết rõ tư chất Nhan Hải thế nào nhưng vẫn muốn giao Hợp Phổ vào tay gã ta, chẳng lẽ đó không phải là hủy diệt Hợp Phổ sao? Nếu cha đã không để ý đến tâm huyết của ông nội, vậy tôi để ý làm gì".
Biến đổi lạ ở thôn Linh Thủy, cây cỏ ở Vi Viên Nghệ rất đặc biệt, tiểu khu đẹp hơn, sự thay đổi của cả Phương Thành hoàn toàn có thể gán hết vào "Cây thần" này. Bộ rễ rắc rối khó gỡ dưới lòng đất Phượng Thành chính là chứng cứ xác đáng nhất, lại càng không nói phương hướng kéo dài của bộ rễ là ở phía Bắc của cây liễu đại thụ, rất nhanh chúng sẽ móc nối với nhau.



Lúc trước Nhan Việt mang Lục Lăng Tây đi khắp Phượng Thành tinh lọc đất đã đặc biệt chọn chỗ có cây liễu để tinh lọc, chính là vì một ngày có thể kéo tất cả mối liên hệ đến cây liễu đại thụ, mà mọi việc đã tiến triển tốt hơn anh dự tính nhiều.



Những quanh quanh quẩn quẩn ở phía sau nếu muốn nói rõ ràng thì nhiều lắm, Nhan Việt vừa không thể giải thích, cũng không định giải thích cho Diệp Khang. Dù sao chờ Hợp Phổ lấy được đất rồi khai phá thì mọi người cũng sẽ biết.



Nếu Diệp lão gia tử đã có ý bỏ qua thì Nhan Việt cũng yên tâm, đặt hết suy nghĩ lên việc dẫn Lục Lăng Tây đi chơi. Hai người gần như đi khắp Trung Kinh, ngay cả núi Lá Đỏ cũng đi hai lần. Hôm nay bỗng Lục Lăng Tây có một ý nghĩ, hỏi Nhan Việt có muốn đến trường học trước đây của cậu xem qua không.



"Tiểu học?".



Lục Lăng Tây ngượng ngùng gật đầu, nghiêm khắc mà nói thì cậu còn chưa tốt nghiệp tiểu học nữa.



Nhan Việt cũng nghĩ đến chuyện này, ôm Lục Lăng Tây nói: "Nếu Tiểu Tây thích đến trường thì chúng ta có thể đi xem có trường học thích hợp nào không".



"Không phải là thích đến trường". Lục Lăng Tây lắc đầu, "Trước đây không thể ra khỏi nhà nên muốn đến trường để nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Bây giờ em thấy mình sống rất tốt, không cần đến trường để làm gì". Cậu không có ký ức của thân thể này, nhưng lúc trò chuyện với Dịch Hàng đã không ít lần nghe Dịch Hàng oán giận lúc trước bọn họ đi học có rất nhiều bài tập, không làm xong sẽ bị thầy giáo mắng. Lục Lăng Tây tưởng tượng cảnh cậu làm bài tập hằng đêm, nghĩ lại thì cũng không cần đến trường đâu.



Nhan Việt đoán được suy nghĩ của Lục Lăng Tây, trong lòng thầm bật cười. Nhưng anh luôn cưng chiều Lục Lăng Tây, mọi việc chỉ cần Lục Lăng Tây vui vẻ là được, không đi học cũng không sao.