Điền Viên Nhật Thường

Chương 170 : Sinh mệnh mới

Ngày đăng: 13:33 18/04/20


Có người đã từng nói, âm thanh tuyệt diệu nhất trên thế giới này chính là tiếng khóc của trẻ con mới chào đời.



Trước đây Lục Lăng Tây không hiểu điều này, nhưng khi y tá ôm đứa trẻ bọc trong chăn đã được tắm sạch sẽ đứng trước mặt cậu, nghe tiếng của đứa bé như tiếng kêu của khỉ con kia, Lục Lăng Tây chỉ thấy lòng mình mềm nhũn.



Cậu và Nhan Việt luống cuống nhìn đứa bé, y tá cười nói, "Bé rất ngoan, nặng ba cân mốt, cha của bé đâu rồi?".



Cha của bé lúc này đang bận hỏi han Vương Thục Tú, không có rảnh để nhìn con mình nữa. "Tiểu Hoa em có thấy không khỏe ở đâu không? Đói chưa? Có muốn ăn gì không? Hay là ngủ trước?".



Tuy Vương Thục Tú thuận lợi sinh con, nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn, nên cơ thể khá mệt mỏi. Tiêu Phong vừa nói cô cảm thấy đúng là hơi đói bụng. Nhưng trước khi ăn Vương Thục Tú lại nhớ con trước, "Con đâu rồi?".



Y tá ôm đứa bé đi đến, đi theo sau là Lục Lăng Tây và Nhan Việt mang canh gà đến.



Vương Thục Tú cẩn thận ôm đứa bé, nhìn nó một lúc lâu, rồi ngẩng đầu nhìn Lục Lăng Tây cười nói: "Giống Tiểu Tây hồi bé như đúc".



"Vậy sao?". Lục Lăng Tây đến nhìn con khỉ con đỏ rực kia.



Vương Thục Tú gật đầu, ánh mặt dịu dàng nhìn đứa bé. Tuy tóc cô hơi rối, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, nhưng trong mắt Tiêu Phong lại thấy đây là lúc Tiểu Hoa đẹp nhất.



Một nhà bốn người vui vẻ ở trong phòng bệnh, đặt hết sự chú ý lên đứa bé vừa ra đời, ai cũng không chú ý đến những lời đồn đãi đang truyền khắp Phượng Thành. Vài ngày sau, Vương Thục Tú ôm đứa bé xuất viện, Lục Lăng Tây mới biết hạng mục cải tạo phía Nam đã có chuyện, tình hình dưới lòng đất hoàn toàn lộ ra trước mặt mọi người.



Trong nơi dừng chân của tổ chuyên gia ở phía Nam thành phố, tổ trưởng Chu Hiểu Nguy cầm báo cáo thăm dò lòng đất phát cho tổ viên. "Báo cáo thăm dò mới nhất đã có, bây giờ có thể chắc chắn dưới lòng đất của Phượng Thành đều là rễ cây, những rễ cây này móc nối với nhau tạo thành một cái lưới lớn, bao trùm cả lòng đất dưới Phượng Thành".



Đây đúng là chuyện không thể tin nổi. Có chuyên gia không hiểu nói, "Theo kiểm tra các cây liễu, thì cây nhiều tuổi nhất cũng chỉ trồng mười mấy năm, đa số là trồng một hoặc vài năm, sau rễ của chúng lại dài được như vậy?".



Một chuyên gia khác lên tiếng: "Có phải là do tiến hóa không?".



"Trữ nước thì sao? Rễ cây liễu dưới lòng đất đều chứa nước, việc này phải giải thích thế nào?".



"Các anh có nhớ thời tiết ở Phượng Thành khác lạ không? Từ đầu xuân đến nay chưa từng có mưa nhưng lại không khô hạn, đào đất thì đều ẩm ướt, có phải liên quan đến việc rễ cây chứa nước không?".



"Đúng đúng, những thành phố xung quanh đều bị khô hạn, chỉ mình Phượng Thành là không thiếu nước. Chúng ta vẫn chưa tìm thấy nguyên nhân, bây giờ xem ra đúng là có liên quan đến việc rễ cây trữ nước".



"Nhưng sao cây liễu lại trữ nước? Chẳng lẽ chúng đã có ý thức, cảm giác được khô hạn hay sao? Chú ý là không phải một cây như vậy, mà tất cả rễ cây liễu đều như vậy, đây đã thuộc về ý thức quần thể rồi".


Nhan Việt: "...".



Lục Lăng Tây bình tĩnh lại, "Nó thật đẹp".



Quả cầu ánh sáng trước mắt đang lấp lóe những tia sáng màu lam nhạt, bên trong nó không phải là trống không, mà có vô số điểm sáng đang di chuyển khắp nơi, tựa như ngân hà rực rỡ. Chính giữa quả cầu là một trái đất nhỏ bằng nắm tay, ở đó có bốn mùa luân phiên, vạn vật sinh sôi, quay xung quanh tựa như một trái đất thực sự.



Lục Lăng Tây cẩn thận vươn tay chạm vào quả cầu ánh sáng trước mặt, quả cầu lại tan ra, những điểm sáng rực rỡ lại lần nữa tiến vào trong cơ thể cậu, trái đất nhỏ ở chính giữa thì chậm rãi chìm vào lòng đất. Lục Lăng Tây nắm tay Nhan Việt, hai mắt nhắm nghiền, một cảm giác kỳ diệu đang quẩn quanh trái tim hai người. Bọn họ như nghe được tiếng nước chảy, xuyên qua lòng đất, thấm sâu vào trong. Cỏ nhỏ xanh rì bắt đầu nảy mầm, những đóa hoa đủ màu sắc nở rộ xung quanh. Dòng nước chảy qua rất nhiều nơi, từ cao nguyên đến đồng bằng, từ thung lũng đến sa mạc, cả hành tinh như đang dần dần thức tỉnh, những căn bệnh khó chữa của nhân loại dần được xoa dịu. Trái đất lại tràn ngập sức sống, dần khỏe mạnh hơn.



Khi hai người mở mắt ra thì trời đã sáng, ánh mặt trời vàng óng lóe lên ở chân trời. Ánh sáng chiếu rọi, Lục Lăng Tây cảm thấy có gì đó đã thay đổi, nhưng lại không rõ ràng lắm. Nhan Việt nắm chặt tay cậu, mười ngón tay đan chặt vào nhau, cùng nở nụ cười.



Chấn động trong lòng đất lúc nửa đêm đã ngừng từ lâu, bên ngoài lại trở lại vẻ yên bình. Lục Lăng Tây gọi điện về nhà, biết không xảy ra chuyện gì hết, bé con cũng ngủ rất ngon, ngay cả khi ầm ĩ như vậy cũng không có cảm giác gì. Sáng sớm cậu và Nhan Việt đến nhà Lý đại gia ăn cơm mới biết được động đất tối qua ở Phượng Thành đo được là cấp bảy, nhưng nhờ đám rễ cây liễu mà giảm cơn chấn động, nên bên ngoài chỉ chưa đến cấp bốn. Nghe nói cả Phượng Thành không có người thương vong, tổn thất kinh tế cũng ít, chỉ có vào căn nhà quá cũ bị sập mà thôi.



Sau trận động đất này, cây liễu đại thụ được tôn thành Thần, nhưng những chuyện này cũng không có liên quan gì đến Lục Lăng Tây.



Cuộc sống của cậu và Nhan Việt vẫn như trước, Vi Viên Nghệ, thôn Linh Thủy, nhà, đều xoay quanh ba điểm này, thỉnh thoảng lại đến xem vườn hoa Khâu Điền. Trúc cứng, cây khổ phối ba hương giao, thu hải đường sau khi tiến hóa, công ty khoa học công nghệ Vi Viên Nghệ của hai người phát triển thuận lợi, quá khứ từng quấy nhiễu họ cũng đã rời xa. Dù là Hợp Phổ nhà họ Nhan hay nhà họ Lục Trung Kinh đều dần dần biến mất trên truyền thông, hoàn toàn rời xa cuộc sống của bọn họ.



Ba tháng sau, trong đêm giao thừa.



Một nhà Lục Lăng Tây vui vẻ tụ họp cùng nhau. Vương Thục Tú ôm bé con và Chu Hiểu Mạn ngồi ở phòng khách vừa xem TV vừa chờ cơm, Tiêu Phong và Tiêu Hồng thì vội vàng ra ra vào vào trong phòng bếp, Nhan Việt thì kéo Lục Lăng Tây ra sân sau bắn pháo hoa.



Bụp



Pháo hoa nổ tung trên bầu trời, vô số điểm sáng như những vì sao rơi xuống. Lục Lăng Tây vội nhón chân hôn Nhan Việt. Nhan Việt mỉm cười, cởi áo khoác ôm Lục Lăng Tây vào lòng.



"Tiểu Tây, anh yêu em".



"Em biết, Nhan đại ca, em cũng yêu anh".



Bóng hai người hòa vào làm một, hạnh phúc ngập tràn.



-------------------



Hết luôn nhá ^_^, còn 5 ngoại truyện nữa thì từ từ >.<