Điền Viên Nhật Thường
Chương 21 : Giấy nợ
Ngày đăng: 13:31 18/04/20
"Tiểu Tây."
"Vâng?"
Đổng Chí không chắc chắn lời đồn này có liên quan đến Lục Lăng Tây hay không, nhưng có vài chỗ trong lời đồn giống Lục Lăng Tây. Cửa hàng cây cảnh, con trai tên là Lăng Tây, quan trọng nhất là Nhan Việt xuất hiện khiến Đổng Chí nhớ tới chiếc xe đã đâm người kia. Anh do dự nói qua chuyện này với Lục Lăng Tây, ở đường phố sầm uất bỗng nhiên có một người đàn ông trung niên tự sát, bởi vì cờ bạc mà vợ bỏ con mặc kệ, con trai làm thuên ở cửa hàng cây cảnh, cuối cùng chủ xe đâm người kia mang ông ta đi bệnh viện, hơn nữa chiếc xe đâm người là xe Jaguar. Nếu như chỉ trùng hợp thì chỉ một điểm thôi, còn nhiều điểm giống nhau như vậy thì Đổng Chí cảm thấy không phải là trùng hợp.
Lúc Đổng Chí nói xong thì Lục Lăng Tây ngây ngẩn cả người. Lúc cậu nghe xong cũng cảm thấy có gì đó không đúng, người đàn ông trung niên trong lời đồn rất giống Lục Nhất Thủy. Nghe ý Đổng Chí là người chủ xe có thể bị lừa bịp tống tiền kia là Nhan Việt, vì sao lúc nãy Nhan Việt không nói gì cả? Lại liên tưởng đến việc hôm qua Lục Nhất Thủy bỗng nhiên đồng ý chuyện ly hôn, Lục Lăng Tây đã hoài nghi trong lòng, muốn gọi điện hỏi Vương Thục Tú.
"Anh Đổng cám ơn anh, tôi về trước đây."
Lục Lăng Tây vội vã nói lời tạm biệt, cậu vừa đi, Đại Hắc vẫn luôn lười biếng nằm sấp lập tức đứng lên, theo sát phía sau cậu.
Lục Lăng Tây trở về Khu Vườn Nhỏ, cầm di động do dự không biết phải nói với Vương Thục Tú thế nào. Lục Nhất Thủy tự sát ở khu phố cậu không tin, nếu ông ta hối hận thật sự thì sẽ không vô lại ép Vương Thục Tú bán nhà trả nợ rồi mới đồng ý ly hôn. Nhưng người anh Đổng miêu tả rất giống Lục Nhất Thủy, nhất là câu hỏi của chủ xe là "Cha Lăng Tây", ở gần đây có ai làm việc ở cửa hàng cây cảnh mà cũng tên là Lăng Tây sao?
Cậu đang do dự thì Vương Thục Tú gọi điện đến.
"Lão chết tiệt đó không đi tìm con chứ?" Vương Thục Tú vừa bắt máy đã hùng hổ hỏi.
Cho dù không phải là lần đầu tiên nghe thấy, nhưng Lục Lăng Tây cũng phải mất vài giây mới tiêu hóa được cái từ lão chết tiệt này, "Không có, sao vậy ạ?"
"Lão chết tiệt đó không biết lấy tiền từ chỗ nào mà trả hết nợ rồi." Vương Thục Tú mới từ trong miệng anh Phong nghe được tin này, đầu tiên nghi ngờ Lục Nhất Thủy giấu cô đi tìm Lục Lăng Tây cầm nhà đi trả nợ.
Lục Lăng Tây lập tức nghĩ đến lời đồn kia, nhẹ giọng hỏi: "Rất nhiều tiền sao ạ?"
Nhan Việt cắt đứt lời cậu nói, "Không cần trả."
Lục Lăng Tây: "..."
Nhan Việt bắt buộc mình dời tầm mắt khỏi khuôn mặt của Lục Lăng Tây, trầm giọng nói: "Là tôi đụng cha cậu, số tiền này là để bồi thường cho ông ta."
"Nhưng mà..."
"Thật sự không cần!" Nhan Việt lại nói thêm lần nữa.
Lục Lăng Tây cắn môi không nói gì, chỉ lấy ra một tờ giấy trắng, nghiêm túc viết nợ bốn mươi vạn, sau đó ký tên đưa tới trước mặt Nhan Việt.
Nhan Việt vốn định không nhận, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên trì của thiếu niên, không biết tại sao lại bại trận nhận lấy. Trong lòng anh nghĩ đây cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi, chỉ cần anh không nhắc tới chuyện trả tiền này, vậy tờ giấy này cũng chỉ là giấy vụn. Hơn nữa chữ của thiếu niên rất đẹp, ở dưới cùng là hai cái tên Lục Lăng Tây và Nhan Việt song song với nhau, Nhan Việt không nỡ vứt bỏ.
Lúc nhận giấy nợ, không biết Nhan Việt cố ý hay vô ý mà chạm vào ngón tay thiếu niên. Ngón tay của thiếu niên rất đẹp, trắng nõn lại thon dài, móng tay hồng nhạt được cắt gọn gàng, giống như là đồ mỹ nghệ hoàn mỹ nhất. Anh chỉ thấy ngón tay thiếu niên khá lạnh, khi chạm vào giống như đồ bằng ngọc tốt nhất vậy, trơn bóng trắng mịn. Anh nhìn thiếu niên buông tay ra, trong lòng có hơi lưu luyến.
Mãi cho đến khi Nhan Việt nhận lấy giấy nợ, Lục Lăng Tây mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu lại lần nữa nghiêm túc cam đoan: "Tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho anh."
Nhan Việt không nói gì gật đầu. Anh nhận ra chỉ cần anh không nói lời nào thì thiếu niên sẽ chủ động nói chuyện với anh. Anh thích nhìn thấy bộ dáng thiếu niên chăm chú nhìn anh nói chuyện, tầm mắt không tự giác được dừng trên môi thiếu niên.
Lục Lăng Tây không biết những suy nghĩ này của Nhan Việt, ở trong mắt cậu, tuy Nhan Việt có hơi lạnh lùng nhưng thật ra tâm địa rất tốt, chuyện của Lục Nhất Thủy lần này đã chứng minh điều này. Cậu vuốt đầu Đại Hắc nghĩ thầm, Nhan Việt thật sự là một người tốt a.