Điền Viên Nhật Thường
Chương 44 : Người xấu
Ngày đăng: 13:32 18/04/20
Sau khi mọi người rời đi, hàng hiên yên tĩnh lại. Trên lầu có người tò mò ngó xem, bị Vương Thục Tú mắng, "Nhìn gì mà nhìn."
Bây giờ là lúc Vương Thục Tú đi làm, vốn Lục Lăng Tây còn lo lắng cô về là do gặp chuyện gì, hơn nữa lại ở cùng với anh Phong, nên luôn lo lắng không yên. Nhưng thấy Vương Thục Tú vẫn hào khí bừng bừng mắng chửi người khác, cậu cũng dần bình tâm lại.
Hai mẹ con vào nhà, Vương Thục Tú không đợi Lục Lăng Tây mở miệng đã quăng một quả bom. "Mẹ nghỉ việc rồi."
Lục Lăng Tây ngạc nhiên, tuy cậu rất muốn Vương Thục Tú nghỉ việc nhưng mấy ngày trước Vương Thục Tú còn chưa quyết định xong, sao lại đột nhiên nghỉ chứ.
Vương Thục Tú cũng không giấu diếm, "Gặp mấy người khách làm ầm lên, mẹ con không làm nữa, về nhà hưởng phúc của con trai."
Lục Lăng Tây tuy khờ dại nhưng không ngốc, cậu cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Nhưng nếu Vương Thục Tú không muốn nói thì cũng không hỏi lại nữa, chỉ nghiêm túc nói: "Ừm, con nuôi mẹ."
"Tiểu hỗn đản." Vương Thục Tú cười mắng một câu, khó chịu trong lòng cũng tan thành mây khói theo những lời Lục Lăng Tây nói.
Lại nói, Vương Thục Tú cũng không lừa Lục Lăng Tây, quả thực cô cũng cãi nhau với khách, chẳng qua cãi nhau quá lớn, liền đập một chai rượu lên người khách. KTV mà Vương Thục Tú làm việc là loại chính quy, bề ngoài coi như là không có mấy chuyện xấu xí kia. Hơn nữa dù có gì thì trong KTV vẫn còn nhiều cô gái trẻ xinh đẹp khác. Vương Thục Tú dù xinh đẹp nhưng cũng đã có tuổi, ngẫu nhiên gặp khách dây dưa chỉ cần nói tuổi thật thì cũng thôi.
Vài năm làm việc ở đó Vương Thục Tú cũng thấy hài lòng. Nhưng đêm nay lại gặp khách quen, dù có nói gì cũng không được, quấn lấy Vương Thục Tú đòi uống rượu với gã. Tuy Vương Thục Tú bình thường mặc hở hang nhưng cũng do yêu cầu công việc, cô không phải là loại người như vậy. Nếu mà thật như vậy thì lúc trẻ đã đạp Lục Nhất Thủy đi tìm tên nào nhà giàu sống sung sướng rồi.
Đại Hắc nhảy vọt lên. Người kia không nghe được tiếng gì phía sau, còn nằm trên cửa nhìn, chợt nghe phía sau có tiếng gầm giận dữ, gã vội vàng quay người liền đối mặt với Đại Hắc.
Đại Hắc nhe răng cong người gầm lên, gã hoảng sợ vội lùi hai bước, xoay người nhặt một tảng đá to trên đất, gào lên: "Chó chết tiệt mày đừng lại đây, cẩn thận tao đập mày đấy."
Đại Hắc híp mắt đi về phía trước một bước, gã ném lung tung tảng đá rồi xoay người bỏ chạy. Đại Hắc chạy vài bước đã đến chắn trước mặt gã. Gã ta vội chạy về phía sau, cửa căn nhà nhỏ liền mở ra, là Lý đại gia nghe thấy tiếng liền chạy từ vườn hoa ra. Vừa thấy Đại Hắc, Lý đại gia liền hiểu là có chuyện gì rồi, cầm chổi rơm đánh gã đàn ông kia thật mạnh.
"Ô đại gia đừng đánh, đừng đánh, là tôi mà."
"Đánh mày đấy thằng nhãi này."
Lý đại gia tức giận đánh hai cái, nói với Nhan Việt vừa chạy đến: "Là gã đấy."
Sắc mặt Nhan Việt trầm xuống, lạnh lùng liếc gã, xoay người nói với Lục Lăng Tây: "Tiểu Tây cậu về phòng với Lý đại gia trước đi, ở đây giao cho tôi."
Lục Lăng Tây chần chừ gật đầu, đây là lần đầu tiên cậu gặp chuyện thế này, nên theo bản năng tin tưởng Nhan Việt.