Điền Viên Nhật Thường
Chương 47 : Mẹ
Ngày đăng: 13:32 18/04/20
Liễu rủ chủ yếu chiết cành rồi trồng, rất ít khi gieo hạt.
Đầu xuân hàng năm, người ta sẽ chọn cây mẹ có tốc độ phát triển nhanh, ít mầm bệnh lại khỏe mạnh để chiết cành rồi trồng, vậy thì cây sẽ dễ phát triển hơn.
Đoạn giới thiệu này xuất hiện trong đầu Lục Lăng Tây, cậu đã đọc chúng trong sách trước đây. Cậu không ngờ một điều trùng hợp là những cây con này đều có cùng một cây mẹ.
Lục Lăng Tây trộm nhìn Nhan Việt bên người, thừa dịp anh không chú ý nhanh chóng chọn đồng ý. Vài cây non vừa trồng này sắp chết rồi, nếu chọn chung sinh mạng thì chắc có thể cứu được. Cậu vừa nghĩ vậy, tình trạng của mấy cây con trên tấm bảng đã thay đổi. Cậu vô thức cười híp mắt, lại một dòng chữ nữa nhảy ra.
"Hoàn thành chung sinh mạng, thưởng sức mạnh tự nhiên +1"
Đôi mắt Lục Lăng Tây sáng lên, sức mạnh tự nhiên rất khó lấy được. Cậu không ngờ vừa cho cây chung sinh mạng lại được thưởng một điểm sức mạnh tự nhiên. Hôm qua cậu còn nghĩ nếu có sức mạnh tự nhiên để tinh lọc cho vườn hoa thì tốt rồi, hôm nay đã được thưởng. Nhưng phạm vi tinh lọc lại hữu hạn, lấy 100 m2 làm tiêu chuẩn, tương đương với việc một phần tư mẫu đất cũng không tinh lọc đủ. Cậu nghĩ đến quy mô vườn hoa, nghĩ hay là cứ dùng sức mạnh tự nhiên rồi tính sau.
"Được rồi." Nhan Việt tưới nước cho mấy cây liễu xong, cất công cụ nhìn Lục Lăng Tây.
Lục Lăng Tây cười híp mắt, nét mặt vui vẻ khen ngợi nói: "Nhan đại ca, bây giờ anh làm ngày càng giỏi hơn rồi."
Nhan Việt bật cười, trêu ghẹo: "Nếu tôi phá sản thì Tiểu Tây nhớ thu nhận tôi đấy."
Lục Lăng Tây không hiểu, "Không phải bây giờ chúng ta ở cùng nhau sao?"
Thiếu niên nói rất nghiêm túc, Nhan Việt giật mình, rồi nở nụ cười. Tuy thiếu niên không có ý nói điều anh đang nghĩ, nhưng nghĩ đến hôm qua thiếu niên nói "chúng ta", Nhan Việt cảm thấy dù có bị Diệp Khang coi là biến thái đi chăng nữa thì những điều anh đang làm đều đáng giá.
Hai người chăm sóc cây con xong, lại đến nhà Lý đại gia cọ bữa sáng, rồi mới mang Đại Hắc rời khỏi vườn hoa. Lúc đi ngang qua cửa thôn, Đại Hắc luôn yên lặng bỗng đứng lên, nằm sấp ở cửa sổ phía sau kêu nhỏ hai tiếng.
"Đại Hắc sao vậy?" Nhan Việt thấy lạ hỏi.
"Vâng." Lục Lăng Tây ngoan ngoãn đồng ý.
Cúp điện thoại, Lục Lăng Tây kể lại lời Lý đại gia nói cho Nhan Việt, trong đó không thể tránh không nhắc đến Vu Tiểu Quyên. Sau khi nói xong, Lục Lăng Tây dùng đôi mắt trông mong nhìn Nhan Việt, trong lòng cậu rất thông cảm cho Vu Tiểu Quyên, chỉ sợ Nhan Việt nghe sẽ có ấn tượng không tốt với cô.
Nhan Việt thấy vậy thì buồn cười, vươn tay xoa xoa đầu cậu, nhỏ giọng nói: "Tôi tin mắt nhìn người của Lý đại gia."
Lục Lăng Tây nhếch miệng, cười híp mắt. Có lẽ vì hoàn cảnh có chút tương đồng, Lục Lăng Tây nghe về Vu Tiểu Quyên liền nghĩ đến Vương Thục Tú, nghĩ lúc Vương Thục Tú một mình chống đỡ gia đình. Lúc trước khi cậu ở trong bệnh viện, Vương Thục Tú ngày thì ở bệnh viện chăm sóc cậu, tối lại đi làm ở KTV. Nếu cậu cứ hôn mê không tỉnh, Lục Nhất Thủy lại cờ bạc phá nhà, thì cậu không thể tưởng tượng được Vương Thục Tú sẽ chống đỡ thế nào.
Cũng vì Vương Thục Tú, nên khi Lục Lăng Tây nghe Lý đại gia nhắc đến Vu Tiểu Quyên liền quyết định thuê đất của cô. Cho đến tận bây giờ, Lục Lăng Tây không tin một người mẹ luôn cố hết sức chống đỡ gia đình sẽ đi trộm di động của người khác.
Cậu nhớ đến câu Vương Thục Tú hay nói: Lão nương nếu muốn sống ngày lành thì có thể trèo lên rất nhiều tên vung tiền như rác, còn cần chăm sóc tiểu hỗn đản con sao.
Lục Lăng Tây cười híp mắt, nhắn cho Vương Thục Tú nói buổi tối đi vườn hoa không về nhà. Phút cuối cùng cậu do dự bỏ thêm một câu, "Mẹ, con yêu mẹ." Sau khi nhắn xong, tai cậu liền đỏ lên.
Vương Thục Tú lúc nhận tin nhắn cũng không để tâm lắm, dù sao gần đây tiểu hỗn đản bận chuyện vườn hoa nên thường xuyên không về nhà, có Nhan Việt thì cô cũng yên tâm. Kết quả nhìn được câu cuối cùng, Vương Thục Tú ngơ ngẩn, vành mắt từ từ đỏ lên.
"Tiểu hỗn đản!" Vương Thục Tú nhìn di động cười mắng, nói dễ nghe như tên Lục Nhất Thủy kia vậy. Lúc còn trẻ cô bị lời ngon tiếng ngọt của Lục Nhất Thủy lừa, liền khổ cả một đời. Nhưng tiểu hỗn đản có chút bản lĩnh đó thì sau này không lo cưới không được vợ.
Vương Thục Tú nghĩ nghĩ, rồi nhắn lại cho Lục Lăng Tây.
"Tiểu hỗn đản, con thiếu tiền à?"
Lục Lăng Tây: "..."