Diệp Gia

Chương 4 :

Ngày đăng: 11:28 18/04/20


Sau khi King bị bắt, tôi và Đàm Văn từng có một đoạn thời gian ngắn qua lại với nhau, chủ yếu là cùng bàn bạc công việc hàng ngày. Sau mới biết, tốp người của Đàm Văn là đi theo một tuyến khác lên thuyền, không hề nghĩ tới lại đụng phải cuộc đuổi bắt lớn của hải quân, bộ binh và không quân. “Vô cùng phấn khích!” Cậu ta bật ngón tay cái khen. Tuy quen biết vội vàng, nhưng tôi ấn tượng rất tốt với người cùng ngành có diện mạo nhã nhặn anh tuấn này, không hoàn toàn là vì Đàm Văn khen bọn tôi, chủ yếu là bởi trong vài năm này họ vốn dĩ làm tốt hơn chúng tôi, dù là trang bị hay đường tin tức, tổ truy nã ma túy của Hồng Kông bên kia đều tiên tiến và nhanh nhạy hơn. Mấy năm nay họ vẫn luôn là tiên phong trong việc tấn công bọn buôn lậu thuốc phiện Đông Nam Á. Hơn nữa họ không bị giới hạn hành động nhiều như chúng tôi, cho nên trong vài lần gián tiếp hợp tác lúc trước, chúng tôi luôn kém một bậc, thường buồn bực không thôi. Không nghĩ tới lần đầu tiên trực tiếp đối mặt, bọn tôi lại biểu hiện xuất sắc đến thế, tự nhiên ấn tượng tốt đối với Đàm Văn tăng gấp đôi. Huống chi từ đó về sau, Đàm Văn thường cho người báo cho chúng tôi tin tức bên kia của họ, tiêu chuẩn chuyên nghiệp và tinh thần hợp tác đều không thể chê vào đâu được. Lần gặp lại này khiến tôi sinh ra vài phần cảm giác thân thiết.



Tôi nói chuyện vui vẻ với Đàm Văn một hồi mới nhớ ra lãnh đạo của mình. Ai ngờ lãnh đạo tâm tình rất tốt, chẳng chú tâm nói: “Các cậu thân thiết như vậy thì quá tốt, về sau hợp tác sẽ không khó khăn.”



Tôi lập tức cười, cam đoan, “Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định thân mật khắng khít.” Lãnh đạo sớm đã quen thói nói xằng nói xiên của tôi nên cũng không để trong lòng, tiếp đến mở miệng hỏi thăm vài câu về tình hình sức khỏe cha tôi, tôi tự nhiên đáp rằng một lời khó nói hết, chẳng qua đáng tiếc, đối với cha tôi biết không nhiều, có nhiều người quan tâm đến ông như vậy cũng chẳng cần tôi vô giúp vui.



“Không biết cảnh sát Lâm có đây hay không?” Sau khi cùng nói chuyện với tôi và lãnh đạo một lúc sau, Đàm Văn hỏi. “Tôi rất nhớ phong thái của cậu ấy!” Đàm Văn cười nói. Nhắc như thế khiến lãnh đạo cũng có hứng thú bảo: “Đúng vậy, Tiểu Lâm kia đâu, gọi cậu ta đến đây, tôi cũng muốn trông thấy, tôi nghe cấp dưới đều nói cậu ấy như một huyền thoại.”



“Quả thật giống huyền thoại!” Đàm Văn cười nói: “Cấp dưới của tôi cũng rất mê mẩn, may là cậu ấy không làm việc ở Hồng Kông, bằng không sớm lấy vị trí của tôi rồi. Thế này đi,” Đàm Văn quay đầu nhìn về phía tôi, “hãy để chúng tôi gặp cậu ấy, đi gặp huyền thoại cũng chỉ vài bước mà.”



Đàm Văn vừa nói xong, tôi lập tức đáp lại được. Họ khen Diệp Gia, tôi cũng thay cậu nhận, trong lòng tôi Diệp Gia đâu chỉ là huyền thoại, cậu là huyền thoại của huyền thoại. Thế là tôi sải bước dẫn đường, quên luôn cả việc hỏi ý kiến lãnh đạo.



Tôi đi đến trước cửa phòng tư liệu, làm ra một tư thế hết sức khoa trương rì rầm: “Vừng ơi mở ra.” sau đó cười mở cửa phòng tư liệu, ba người chúng tôi cùng liếc mắt liền thấy Diệp Gia, trên thực tế cậu đang ngồi trên cửa sổ đối diện cửa lớn. Trước khi mở cửa, không phải tôi chưa nghĩ tới Diệp Gia đang ở tạo hình nào. Tôi nghĩ có lẽ sau khi được Tiểu Phong nhắn lại, Diệp Gia tất nhiên sẽ mặc đồng phục cảnh sát gọn gàng sạch sẽ, vẻ mặt chăm chú ngồi ngay ngắn trước máy tính một mình nghiên cứu tư liệu, hoặc có thể cùng mấy người bọn Tiểu Phong nghiên cứu, thảo luận những chi tiết tôi không rõ. Trên thực tế, Diệp Gia đúng thật là mặc đồng phục cảnh sát, chẳng qua cậu đang xếp bằng ngồi trên cửa sổ, cũng đúng là nghiên cứu, chẳng qua trước mặt chính là một bàn cở đang đánh dở.



Đợi đến khi cậu ý thức được người vào chẳng phải đồng nghiệp bình thường, chúng tôi đã thu hết vào đáy mắt hình ảnh cậu thản nhiên tự đắc. Cậu cầm lấy quân cờ trong tay, cùng tôi hai mặt nhìn nhau, ánh mắt cậu hiển nhiên là đang nén giận tôi vì sao lại đột nhiên dẫn những người này đến khiến cậu trở thành trò cười. Tôi chỉ có thể hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tiểu Phong bên cạnh vẻ mặt đang sưng lên đỏ bừng. Diệp Gia nhảy xuống cửa sổ, cũng không mang giày vào mà đưa tay cho Đàm Văn cười nói: “Lại gặp mặt.”



Đàm Văn cũng mỉm cười, rất tự nhiên cầm tay cậu, nói: “Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ tới sẽ mau như thế.” Hai người tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu, nếu không phải Diệp Gia còn đang chân trần, tôi thật muốn bỏ đi cảnh tượng vừa rồi trong trí nhớ. Tôi tuyệt đối không dám nhìn sắc mặt lãnh đạo, lấy kinh nghiệm tôi và ông nhiều năm cùng làm việc với nhau trong một thời gian ngắn, tôi hiểu ông ta rất rõ.



Sau khi nói mấy câu, Diệp Gia xoay đầu về phía lãnh đạo. Diệp Gia cũng chưa từng gặp qua lãnh đạo, thứ nhất là lãnh đạo luôn thích dùng cách thức giao tiếp để gặp mặt, tiếp nữa cho dù trong ba năm nay ông ta có đôi lúc ngẫu nhiêu tới một hai lần, thì Diệp Gia ở phòng tư liệu cũng chưa từng thấy qua. Giam giữ King, tuy nói cấp trên tuyên bố chúng tôi lập công, chẳng qua bây giờ chỉ thị đó còn đang chờ phê duyệt. Diệp Gia nhìn ông ta một cái, nhẹ nhàng nhăn mũi, cậu còn chưa kịp nói gì, tôi và Đàm Văn đột nhiên trăm miệng một lời hét to một tiếng: “Diệp Gia!” Diệp Gia và lãnh đạo cùng lúc bị hai chúng tôi dọa đến nhảy dựng lên. Tôi thì bởi giọng Đàm Văn kêu to mà lắp bắp kinh hãi, còn Đàm Văn cũng có phần ngượng ngùng, mặt hơi ửng đỏ.



Trong lòng tôi thầm nghĩ, lần sau lãnh đạo mà tới chơi tôi nhất định phải xem hoàng lịch, nếu ngày không tốt, có thể hoãn lại liền hoãn, miệng giới thiệu cho Diệp Gia nói: “Đây là cảnh sát trưởng của sở, ngài Trần Thính.”



Cuối cùng chúng tôi được thông báo Đàm Văn sẽ nghỉ ngơi ở đây một thời gian ngắn, Đàm Văn ở lại vì giúp đỡ cảnh sát cả hai bên chuẩn bị, đi trước từng bước để quen tình hình.


Tôi chỉ biết cười khổ, nghĩ thầm Diệp Gia khi nào thì trở nên lòng dạ hẹp hòi như vậy, thấy Đàm Văn còn đang ngẩn người, biết cậu ta nhất định chưa từng hiểu biết qua bản lĩnh ăn nói của Diệp Gia, bị Diệp Gia nói móc như vậy thì thất thần, thế là tôi liền đi lên vỗ vỗ vai Đàm Văn, định mở miệng nói vài câu an ủi. Nhưng Đàm Văn lại cất giọng trước, nói: “Anh nói đúng, tính cậu ấy thật xấu.”



Sau đó Diệp Gia vẫn đối xử thản nhiên với Đàm Văn như trước, tựa như một hồi đánh nhau kịch liệt trong phòng bóng rổ chưa từng phát sinh qua. Có một lần Đàm Văn nói với tôi, cậu ta cảm thấy Diệp Gia là người rất giàu tình cảm, thái độ lạnh lùng đạm mạc ấy chỉ sợ là thói quen tự tạo áp lực cho bản thân mình. Tôi lúc ấy lắp bắp kinh hãi, kinh ngạc nhìn Đàm Văn, tôi tự nhận là ngoại trừ mình ra, không ai sáng tỏ tính cách thật của Diệp Gia, vậy nhưng không nghĩ tới Đàm Văn đến đây chưa bao lâu, thế mà có thể nhìn thấu rõ ràng. Tôi nghĩ hơn phân nửa là do Đàm Văn cũng là người có tính cách giống vậy, nhận thức được điều này, ẩn trong tôi lại coi như đã biết Đàm Văn một thời gian.



Mà Đồng Úy lúc này đã gần tới ngày sinh, cô càng quấn Diệp Gia hơn so với bình thường, do vậy cậu luôn phải chạy tới bệnh viện, bận tối mày tối mặt. Năm ấy phụ nữ ai cũng lựa chọn cách sinh không đau, nhưng Đồng Úy cố tình chọn cách sinh thường. Lúc tôi đến thăm còn cười nhạo cô, nói Đồng Úy, muốn truyền thống sao không tìm luôn một bà mụ. Cô nhìn miếng táo mà Diệp Gia đã gọt vỏ, gương mặt đầy ý cười, tôi nghiêng đầu nhìn kỹ miếng táo kia, cảm thấy kỹ thuật của Diệp Gia thật sự chẳng giỏi lắm. Đồng Úy vui vẻ như vậy, chẳng qua là vì táo này là do Diệp Gia tự gọt cho cô.



Đồng Úy cứ mỉm cười thâm sâu như thế nhìn táo được gọt mà giải thích nghi hoặc của tôi, cô nói: “Con người luôn phải chật vật mà sống, nhất định cả đời đều phải giãy giụa, không bằng để đứa bé học được việc ấy ngay thời khắc nó được sinh ra.” Với vẻ mặt chẳng hề thay đổi, cô đưa mắt từ trái táo chuyển qua gương mặt tôi, bất chợt tôi cảm thấy có phần kích động, thảm hại. Tôi nhếch môi, vờ khó hiểu, cười nói: “Đồng Úy, cô khi nào thì trở nên bi quan?”



“Bi quan?” Cô mở to hai mắt nhìn, ngược lại cười đến rạng rỡ. “Hiểu được còn sống là phải đấu tranh, tôi còn tưởng anh sẽ nói tôi là người tích cực luôn biết hướng về phía trước chứ.” Tôi còn chưa kịp đáp lời, chợt nghe giọng cô ngọt đến mức phát chán, dường như kêu một tiếng Diệp Gia, tôi quay đầu, bắt gặp Diệp Gia đã mang theo gà mên đi vào.



Thấy tôi, cậu chỉ hờ hững nói anh đến thăm Đồng Úy à, rồi chẳng nói chuyện với tôi nữa. Mà Đồng Úy từ khi Diệp Gia vào phòng, dường như quên mất trong phòng còn một người nữa. Mắt cô chưa từng rời khỏi Diệp Gia, nhất cử nhất động của cậu cô đều không chịu thua kém thu vào đáy mắt. Tôi đứng đó như kẻ ngoài cuộc, dường như bên tai nghe được tiếng Đồng Úy làm nũng muốn Diệp Gia phải đút mình. Diệp Gia cũng cười khẽ đồng ý, Đồng Úy còn oán giận bảo đứa bé hôm nay hung dữ đá cô. Diệp Gia đáp trả nói, thật vậy sao, thế con nó nhất định giống em hơn giống anh, dữ đến vậy. Hai người không coi ai ra gì, liếc mắt đưa tình trong chốc lát.



Tôi cảm thấy mình không cần làm bóng đèn bị kẹp ở giữa nữa, vì thế mở miệng từ biệt họ. Diệp Gia không nói gì, Đồng Úy trêu ghẹo cười nói sao anh không ở lại thêm một lúc, có phải xúc cảnh sinh tình hay chăng, vậy thì hãy nhanh tìm cho chúng tôi một người chị dâu. Tôi thuận miệng nhanh chóng nói bừa vài câu.



Ra khỏi bệnh viện, tôi không đi xe, chạy một mình trên đường không mục đích. Tôi từng muốn Diệp Gia phải đạt được hạnh phúc như vậy, tôi đã cho rằng tôi có thể vì thế mà chịu được tịch mịch, chịu được cô độc, giờ đây tất cả trước mắt như hồi báo cho cố gắng của bản thân. Ấy vậy mà tôi cảm thấy con tim như bị thứ gì xé toạc, càng chạy càng đau, cuối cùng đau đến mức không nâng nổi thắt lưng. Tay tôi dọ dẫm muốn nắm lấy thứ gì đó để chống đỡ bản thân, nắm lấy thứ gì cũng được, lan can, nhánh cây, thứ gì cũng được, lo gì tới việc dòng người vô tình đi ngang qua.



Một cách ngoài ý muốn, tôi bắt được một bàn tay ấm áp, khi ngẩng đầu lên phát hiện đôi tay ấy là của Đàm Văn. Trên gương mặt nhã nhặn của Đàm Văn có vẻ lo lắng, hỏi anh có khỏe không. Tôi nỗ lực đứng lên, không cần nhìn gương cũng biết sắc mặt mình tái nhợt như quỷ, miệng trả lời không có việc gì không có việc gì, tôi là ai chứ. Đàm Văn liếc nhìn tôi một cái rồi mới nói: “Tôi cũng biết anh không có việc gì, chỉ là cô nàng anh nói hôm qua quá lợi hại.” Tôi cười đập nhẹ vai Đàm Văn nói, không phải cậu muốn đến điên rồi chứ, vậy lần sau tôi giới thiệu cho cậu.



Ai ngờ thần sắc cậu ta quỷ dị kề sát mặt vào tôi, nói: “Không cần, phiền lắm, tôi là gay, anh tiêu hỏa cho tôi là tốt rồi!” Trong lòng kinh hãi, tôi quay đầu lại thấy Đàm Văn thần sắc tự nhiên, mới cười mắng: “Cậu thằng nhãi này, ai làm anh em với cậu thật sự xui xẻo mà, ngay cả cơ thể da thịt cũng phải coi chừng.”



Đàm Văn vẻ mặt đau khổ nói: “Anh quá xem nhẹ tôi rồi, tôi là kẻ không biết nghĩa khí vậy sao?” Cậu ta vỗ bả vai của chính mình, còn nói: “Như vậy đi, tôi đem cơ thể tôi cho anh mượn dùng trước.” Vẻ mặt cậu ta mờ ảo, “Tôi đoán, anh dường như rất cần một bờ vai để dựa vào.”



Tôi xì một cái, nhưng vẫn rất vui mừng khoác vai Đàm Văn. Hai người giống như tâm tình đều tốt, đang muốn cứ như vậy thân thiết kề vai sát cánh rời đi. Bỗng tôi thấy Diệp Gia, cậu đang đứng ở đối diện phía bên kia đường, dưới dòng xe cộ như nước chảy, tôi chẳng thể lập tức bước đến chỗ cậu. Chúng tôi cứ lẳng lặng đứng mặt đối mặt như vậy, trong trí nhớ tôi, đây là lần đầu tiên tôi chưa từng do dự mà lại gần cậu. Sau đó tôi nhìn thấy Diệp Gia mỉm cười với chúng tôi, nụ cười kia tựa như giọt sương buổi sớm mai dưới ánh mặt trời, nụ cười trong suốt và ngập màu ánh sáng, nhưng nụ cười ấy khiến con người có một loại sầu não và bi thương chẳng thể xua đi. Có lẽ bởi do giọt sương mai chẳng thể kéo dài dưới ánh mặt trời, vẻ đẹp ấy trong nháy mắt sẽ trôi đi mất. Sau đó nữa, khi một chiếc xe buýt hai tầng vút qua cản trở tầm nhìn, tôi đã không còn thấy bóng dáng Diệp Gia.