Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 16 : Gửi nỗi lòng theo gió (1)

Ngày đăng: 13:16 18/04/20


“Nói cho ngươi? Ta tại sao phải nói cho ngươi?” - Dừng một chút, giọng nói kia tiếp tục:



“Ngươi nên biết trên đời không có bữa ăn nào miễn phí."



Sau phút kích động, Giang Lưu Nhi cũng dần bình tĩnh:



“Ngươi… muốn ta làm gì?”



“Tu luyện."



Giang Lưu Nhi khó hiểu hỏi lại:



“Tu luyện?”



Thấy hắn nghi hoặc, giọng nói kia giải thích:



“Ngươi nghĩ với cơ thể hiện giờ ngươi có thể vào được nơi đó sao? Muốn vào nơi đó ít nhất ngươi phải đạt tới Phi Thiên Cảnh thứ tư. Còn nữa, như ta đã nói sẽ không có bữa ăn nào miễn phí. Ta giúp ngươi vào Địa Ngục, ngươi giúp ta tìm kiếm thiên địa linh thảo, tiên đan, các loại tài nguyên tu bổ linh hồn…”



“Ta đồng ý."



Giang Lưu Nhi không nghĩ ngợi nhiều…



“Có thể nói cho ta biết tên ngươi không?” - Giang Lưu Nhi hỏi.



Chủ nhân của giọng nói trong đầu hắn trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng:



“Ngươi có thể gọi ta là Nghiệt."



“Nghiệt? Ngươi hẳn là khí linh của Thiên Oán kiếm đi?”



Nghiệt trả lời hắn:




Tên gia đinh kia cũng không đợi xem Giang Lưu Nhi phản ứng ra sao. Hắn vốn không cần biết.



“Ngươi dám khinh thường lời nói của đại gia mày?… Xem đại gia mày trừng trị ngươi thế nào!"



Hắn vừa nói vừa đi lại gần Giang Lưu Nhi, đang chuẩn bị dần cho Giang Lưu Nhi một trận thì một giọng thiếu nữ vang lên:



“Ngươi định làm gì?”



Lâm Thải Tuyết mặt mũi lạnh lùng bước vào.



Tên gia đinh kia sợ hãi vội vã cúi đầu cung kính:



“Tiểu nhân chào tam tiểu thư. Không biết tam tiểu thư…”



Không đợi hắn nói hết câu, một cái tát như trời giáng vào mặt khiến hắn lăn quay trên đất.



“Tam tiểu thư thứ tội! Tam tiểu thư thứ tội!… Tam tiểu thư thứ tội…”



Nói thật, hắn cũng không biết tại sao tam tiểu thư lại đánh hắn. Nhưng hắn biết chủ nhân đánh mình thì tức là mình có tội, mà có tội thì phải cầu xin tha thứ. Đó là đạo lý của một người hầu thấp kém như hắn cần phải hiểu.



“Sau này nếu còn để ta nhìn thấy mặt ngươi trong Lâm phủ thì ta sẽ chặt đứt chân ngươi!"



Lâm Thải Tuyết lạnh lùng phán bản án cho tên gia đinh đang quỳ, mặt xám như tro tàn kia. Sau đó, nàng nhìn thiếu niên đang tắm cho ngựa, dường như dù trời có sụp xuống thì bộ dáng hắn vẫn cứ ngây ngốc như thế không bao giờ thay đổi. Mà không… Gương mặt hắn cũng đã từng có lúc thay đổi… Hắn đã từng khóc… Hắn cũng có cảm nhận…



Hôm nay, nàng chỉ là muốn đến xem hắn sống thế nào. Nàng cũng không biết tại sao phải làm vậy. Chẳng ai bảo nàng cả. Chỉ là có gì đó thôi thúc…



“Từ nay ngươi sẽ làm hộ vệ cho ta."



Nói xong, Lâm Thải Tuyết xoay người bước đi, mặc cho hắn có hiểu hay không.