Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 21 : Lòng chợt đau… (1)

Ngày đăng: 13:16 18/04/20


“Cốc cốc”



Có tiếng gõ cửa vang lên từ ngoài. Giang Lưu Nhi đứng dậy, bước tới mở cửa. Một gương mặt khả ái với nụ cười hết sức đáng yêu xuất hiện trước mắt hắn.



“Chào ngươi, Niệm Từ."



“Sư tỷ tìm ta có chuyện gì không?”



“Không có."



Không có thì ngươi gõ cửa phòng ta làm gì.



Giang Lưu Nhi nói thầm.



“Nếu sư tỷ không có việc gì thì ta đóng cửa đây. Ta còn phải tu luyện."



Tô Phỉ nghe thế thì chu môi. Khi thấy Giang Lưu Nhi thật sự muốn đóng cửa thì vội dùng tay cản lại.



Giang Lưu Nhi nhìn thiếu nữ như thể muốn nói “thật ra ngươi muốn làm gì”.



Thiếu nữ nhìn hắn với đôi mắt to tròn, gương mặt trông hết sức đáng thương như vừa bị người hắt hủi.



“Mọi người ai cũng tu luyện. Không ai chịu chơi với ta. Ta… ta rất cô đơn…”



Không phải không ai chơi với ngươi mà là họ sợ ngươi. Giang Lưu Nhi thầm nghĩ.



Tô Phỉ tuy là con gái của các chủ nhưng nàng chưa bao giờ ỷ vào thân phận mà chèn ép hay ức hiếp các đệ tử khác cả. Trái lại, khi thấy có đệ tử nào khó khăn, rảnh rỗi thì nàng cũng sẽ nhiệt tình giúp đỡ. Một cô gái thiện lương như vậy lại khiến cho các đệ tử sợ hãi thì nghe có vẻ kỳ quái. Nhưng đích thật là như vậy.



Ban đầu, những đệ tử mới nhập môn thường hay bị Tô Phỉ lôi kéo vào mấy trò trẻ con của chính nàng. Những đệ tử đó cũng lấy làm vinh hạnh, dù sao thân cận với con gái các chủ chắc chắn không phải một việc xấu. Nhưng không được bao lâu, mỗi lần trông thấy nàng thì họ lập tức trốn còn hơn là gặp ma. Họ thật sự sợ những trò trẻ con của nàng!



Những trò trẻ con đó thường là đi trộm trứng yêu thú, bắt thú con để chơi đùa, đốt nơi ở của yêu thú…



Không có việc nào mà không nguy hiểm!




Tô Phỉ nói xong lại tiếp tục lôi kéo Giang Lưu Nhi.







Qua hơn một canh giờ. Hai người họ đi tới phía ngoài một hang động.



“Chúng ta đến đây làm gì? Không phải tỷ nói muốn đi thăm tiểu hạo sao?”



“Tiểu hạo đang ở bên trong."



Tô Phỉ vừa nói bằng giọng nhỏ như muỗi vừa chỉ tay vào hang động.



Giang Lưu Nhi càng nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì.



Tô Phỉ từ trong lùm cây bước ra, rón rén đi vào hang động. Khi tới cửa hang, nàng ghé mắt nhìn vào trong một hồi, sau đó quay lại đưa tay ra hiệu bảo Giang Lưu Nhi cùng vào.



Lúc tiến vào bên trong hang động, Giang Lưu Nhi cảm thấy từ sáng giờ hắn đã hiểu nhầm. Thật sự là hắn đã hiểu nhầm. Hắn cứ tưởng tiểu hạo trong lời của Tô Phỉ là một đứa bé, không hề nghĩ tới nó lại là… một con Ngân Ban Báo con.



“Tiểu tiểu hạo. Ngươi có nhớ tỷ tỷ không?"



Tô Phỉ vừa xách tai một con Ngân Ban Báo con lên vừa nói. Sau đó, nàng ta lần lượt làm như thế với hai con còn lại. Theo như lời nàng thì tên của chúng lần lượt là tiểu chi và tiểu tuyết.



Khi Giang Lưu Nhi hỏi nàng sao lại đặt tên như vậy thì nàng nói:



“Cũng không có gì… Ta lấy tên của đại tỷ, của Tôn Hạo sư huynh với Thải Tuyết đặt cho tiện."



Giang Lưu Nhi không biết nói gì.



Cũng may mà ngươi không lấy tên ta.



Hắn thầm cảm thấy may mắn. Dù sao bị người dùng tên mình để gọi một con yêu thú thì cũng chẳng mấy hay ho.