Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 24 : Công pháp vượt qua tiên cấp

Ngày đăng: 13:16 18/04/20


Trong phòng hiện giờ chỉ còn lại một mình Giang Lưu Nhi. Hắn ngồi xuống giường, mắt nhìn huỳnh quả trong tay, hơi siết chặt. Chỉ cần phục dụng huỳnh quả này, hắn mười phần chắc chắn có thể đột phá Bạch Cảnh, bước vào cảnh giới thứ hai – Ngân Cảnh.



Kể từ lúc bắt đầu tu luyện Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết đến nay cũng đã hơn một năm, Giang Lưu Nhi từ một kẻ mất hết tu vi đã đi đến cảnh giới Bạch Cảnh đỉnh phong, nếu so với những tu luyện giả của Thiên Vũ đại lục thì thiết nghĩ chẳng có mấy người làm được như hắn. Thế nhưng hắn không phải người của Thiên Vũ đại lục. Hắn cũng chưa bao giờ nghĩ mình thuộc về nơi đây cả.



Nếu như là ở Đại Hồng Vũ, hắn đã có thể bước vào Ngân Cảnh từ lâu rồi, cũng không cần tới thứ gọi là huỳnh quả này. Thiên địa linh khí nơi đây thật sự quá mỏng manh.



Giang Lưu Nhi hít sâu một hơi, cầm lấy huỳnh quả bỏ vào trong miệng. Ngọt và mát. Đó là cảm giác đầu tiên của hắn. Nhưng không bao lâu sau, một luồng hơi nóng kèm theo năng lượng như nước chảy tràn khắp cơ thể. Giang Lưu Nhi vội vận hành tâm pháp trong Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết để hấp thu luồng linh khí kia.



Lúc này, bên trong đan điền hắn, luồng linh khí bị hấp thu vào dần chuyển thành chân khí. Tiếp đó, những sợi chân khí lại bắt đầu xoay vòng quanh đan điền, chuyển dần từ màu trắng sang trắng bạc rồi cuối cùng thành một màu bạc thuần.



Một canh giờ trôi qua, Giang Lưu Nhi không còn cảm thấy sự nóng bức khó chịu ban nãy nữa, thay vào đó, hắn phát hiện chân khí trong cơ thể đã nhiều hơn gấp hai lần, và quan trọng là đã có một phần ba trong số chúng chuyển sang màu bạc. Hắn mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí. Cuối cùng hắn đã bước vào Ngân Cảnh. Sau khi dùng nội thị thuật xem xét cơ thể một chút, Giang Lưu Nhi câu thông với Nghiệt.



“Nghiệt."



“Biết rồi. Bây giờ ta sẽ truyền tâm pháp tầng thứ hai của Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết cho ngươi." - Nghiệt trả lời, vẫn bằng giọng điệu lạnh nhạt mọi khi.







Truyền xong cho hắn, Nghiệt nói:



“Có phải ngươi cảm thấy Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết cũng không khó để tu luyện?”



Giang Lưu Nhi không đáp. Hắn đang đợi Nghiệt nói tiếp.



Nghiệt vốn cũng không muốn chờ câu trả lời của hắn.



“Ba tầng đầu của Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết là Bạch Cảnh, Ngân Cảnh và Hắc Cảnh tu luyện không hề khó, với ngộ tính của ngươi thì chỉ cần tích lũy đầy đủ chân khí sẽ dễ dàng đột phá. Thế nhưng…” - Dừng một chút, Nghiệt tiếp tục: “Bắt đầu từ tầng thứ tư, cũng tức là Hoàng Cảnh, muốn đột phá cũng không còn dễ dàng như vậy. Ta nhắc lại lần nữa cho ngươi nhớ kỹ. Tu luyện Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết vô cùng hung hiểm, một chút sơ ý thì sẽ lập tức mất mạng ngay. Dù cho ngươi là tuyệt thế thiên tài của tầng trời thứ mười ba đi nữa cũng không ngoại lệ... Ta chỉ nói bấy nhiêu, còn lại ngươi tự liệu."
“Ngươi xem thường ta như vậy sao?”



Thiếu nữ bỗng cất tiếng khi hắn vừa lướt qua người nàng.



Giang Lưu Nhi dừng bước, cũng không xoay đầu nhìn, nói:



“Ta chưa bao giờ xem thường ngươi."



Cô gái kia nghe thế thì cười khuẩy:



“Ngươi không xem thường ta?… Ngươi không xem thường ta sao lại giả bộ câm điếc? Ngươi không xem thường ta sao lại biến ta thành kẻ ngốc? Ngươi nghe thấy tất cả nhưng lại làm bộ không biết. Ngươi hiểu được tất cả nhưng lại làm bộ không hay. Ta… giống một kẻ ngốc lắm sao?”



Lâm Thải Tuyết càng nói giọng càng lớn dần, như thể nàng muốn trút hết những ấm ức khó chịu trong lòng mình hơn một tháng qua. Nàng thấy như bị lừa gạt, bị người đem ra làm trò đùa. Nàng định sẽ không bao giờ nói chuyện hay dính líu gì tới hắn nữa. Hắn chỉ là một kẻ lừa gạt mà thôi, hoàn toàn không đáng để nàng phải nghĩ tới.



Nhưng mà… càng tránh mặt hắn, càng tỏ ra lạnh lùng với hắn thì trong lòng nàng lại càng khó chịu hơn. Còn hắn, vẫn cứ bộ dáng chẳng để ý hay bận tâm gì. Nàng không thể chịu đựng nổi cảm giác bị xem thường như vậy. Nàng là một người kiêu ngạo chứ không phải một tiểu muội nhu mì nhà bên. Vì thế hôm nay nàng muốn làm cho ra lẽ mọi thứ.



“Ta không phải giả bộ. Chỉ là ta không bận tâm.” - Giọng nói lạnh nhạt của Giang Lưu Nhi vang lên bên tai nàng.



Lâm Thải Tuyết đứng im bất động. Sau đó nàng khẽ cười đắng chát.



Đúng vậy. Ta đâu phải là gì với hắn, hắn tại sao phải bận tâm.



Hôm nay nàng đến gặp hắn để làm cho ra lẽ. Nhưng mà... làm ra lẽ điều gì đây? Chợt nàng cảm thấy hình như mình vừa làm một chuyện ngốc nghếch.



Nàng cất bước đi về một cách chậm rãi…